Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:44
Lượt xem: 15
Tống Hàm Thanh lắc đầu: “Nếu cứ ăn cơm trắng, trong lòng mỗ cũng có chút xấu hổ, nếu lần này có thể giúp đỡ, vậy không thể tốt hơn.”
Chuyến đi này nhất định phải đi, từ lúc chủ động nói ra chuyện này, hắn đã nghĩ đến.
Sắc trời đã tối.
Bởi vì còn chưa biết tính chân thực của việc này nên Tảo Nhi cũng không đi tìm mấy người Lưu Nhị Sơn để nói, chỉ mang theo đuốc, cùng Đại Ngưu, Tống Hàm Thanh đi tới trước mặt Thịnh Quân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bình thường các cổ nhân cố ý chạy tới đây vào buổi tối đều là có chuyện quan trọng cần nói, Thịnh Quân cũng có chút tò mò về mục đích của bọn họ khi tới đây.
Chỉ nghe Tảo Nhi mở miệng liền ném cho nàng một tin tức như sét đánh giữa trời quang:
“Phương Tiên Nhi, mới cách đây không lâu ngài đã gặp vị tú tài công này rồi, hắn nói có thể nghe hiểu được lời ngài nói. Theo như ngài thì những hạt đậu rừng kia có thể ép ra dầu ăn được, ngoài ra còn có thể làm được mấy thứ khác, có phải như vậy không? Nếu đúng thì ngài cứ trả lời cho ta một câu như chúng ta đã thỏa thuận trước đó.”
Lời này của Tảo Nhi cũng là để ám chỉ cho Thịnh Quân, rằng cho dù vị thư sinh này nói thật, thật sự có thể nghe hiểu được giọng nói của nàng thì nếu sau này hắn có truyền đạt lời gì mà không thể nói được thì Phương Tiên Nhi cũng có thể dùng cách cũ để phủ nhận.
Cũng không phải là nàng ấy không tin được vị thư sinh kia, chỉ là mọi người ai cũng có lòng riêng của mình, nàng ấy phải đề phòng rắc rối trước mắt, đề phòng hắn mượn miệng Phương Tiên Nhi đi nói ra những lời trái với ý định ban đầu của Phương Tiên Nhi.
Thịnh Quân bị nàng ấy nhìn chăm chú như vậy, giờ phút này cũng trở nên bối rối.
Có thể nghe hiểu lời nàng nói à?
Từ nội dung mà Tảo Nhi thuật lại thì quả thực nàng đã nói rằng hạt đậu rừng này có thể dùng để ép dầu ăn. Nói cách khác, triều đại này quả thật còn chưa phổ biến chuyện ăn dầu thực vật...
Không không không, cái này cũng không phải trọng điểm!
Thịnh Quân mở to hai mắt đánh giá thư sinh trước mặt.
Buổi chiều lúc thư sinh này tới, nàng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua rồi không nhìn kỹ nữa, ai mà ngờ được rằng hắn lại còn có thể nghe thấy mình nói chuyện đâu?
Thịnh Quân nhớ lại một chút, bắt đầu suy nghĩ chuyện đối phương có thể nghe thấy giọng nói của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-106.html.]
Mấy người Tảo Nhi nghe không hiểu nàng nói chuyện, điều này là chắc chắn, vậy thư sinh này có chỗ nào khác với bọn họ đây?
Chỉ nhìn từ bên ngoài thì không thấy được gì, chẳng lẽ linh hồn của hắn chính là đồng hương của nàng xuyên không tới?
Nhưng nếu là đồng hương, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì chắc hẳn phải nhận ra nàng là một cái máy bán hàng mới đúng chứ!
Cũng có thể là mất trí nhớ, nhưng khả năng này hẳn là không cao, nếu không thì triều đại này đã bị xuyên thành cái sàng, chỉ tiện tay kéo ra một người cũng là đồng hương.
Nếu nói còn có khả năng khác...
Đúng rồi! Điểm khác biệt lớn nhất của người này với mấy người Tảo Nhi, đại khái chính là hắn là một người đọc sách, chắc chắn là hiểu biết hơn, ít nhất là có học thức hơn nhiều so với người trong thôn.
Chẳng lẽ nói, người phải có trình độ văn hóa nhất định mới có thể nghe hiểu được nàng nói chuyện hay sao?
Thịnh Quân thở dài, cảm thấy loại thiết lập này, với tác phong của hệ thống thì hoàn toàn có thể làm được. Dù sao ngay cả vấn đề động vật hoang dã nó cũng rất để bụng, bởi vậy tích cực quan tâm đến tình hình giáo dục bắt buộc của cổ nhân cũng là điều hợp lý.
Nếu như suy đoán này không sai, ngưỡng cửa của điều kiện này là trình độ văn hóa gì đây?
Tạm thời không có cách nào suy đoán vào lúc này được.
Xem ra sau này khi nàng mở miệng nói chuyện cũng phải cân nhắc nhiều hơn...Chẳng qua, hai bên có thể giao tiếp được với nhau cũng coi như là một tin tức tốt.
Những suy nghĩ nhanh chóng lướt qua.
Mặc dù xác suất thư sinh này là đồng hương không lớn, nhưng Thịnh Quân vẫn nghiêm túc kiểm tra bằng một câu “Thiên Vương Cái Địa Hổ?”
Thốt ra lời này, ở trong tai Tảo Nhi vừa vặn cũng là một câu “Xin bỏ tiền vào!”, coi như là xác nhận suy đoán vừa rồi của nàng ấy, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim.
Nghe thấy suy đoán được chính miệng Phương Tiên Nhi chứng thực, Tảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, tiếp theo lại sinh ra những cảm xúc lẫn lộn.
Ngạc nhiên và lo lắng là bởi có Tống tú tài ở đây, sau này bọn họ có thể hiểu ý của Phương Tiên Nhi hơn, hiểu rõ từng lời nói của nàng.
Cảm xúc lẫn lộn là bởi cảm thấy rõ ràng là bọn họ quen biết Phương Tiên Nhi trước. Nhất là nàng ấy, còn là người đầu tiên dũng cảm tới gần Phương Tiên Nhi, tiếp xúc với ngài ấy, thậm chí ăn gói mì ăn đầu tiên!