Mang Thai Chạy Trốn, Hoàng Tử Quyết Truy Thê - Chương 58: Kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-11-17 06:14:06
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió xuân vẫn qua hết, đôi mắt của nữ nhân bướng bỉnh và trong trẻo. Nàng siết chặt cổ tay Hà Thần Tinh: “Nghe ?”
Cổ tay Hà Thần Tinh nàng bóp đau... nhưng vẫn gật đầu...
“Giúp giữ bí mật ?” Nữ nhân cuối cùng gần như cầu xin. Nàng cầu xin khác đừng tố giác nàng, đừng tố giác con trai nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng vạch trần sự tai tiếng , nàng sẽ cách nào đối mặt với quá khứ đáng hổ thẹn của . điều nàng sợ hãi nhất trong lòng vẫn là đôi con trai nàng c.h.ế.t.
Rõ ràng là nghiệt t.ử nàng hận đến mạng.
Đôi mắt nữ nhân như bao phủ một tầng sương khói, nàng dường như đau lòng rơi lệ: “Tam ca ngươi và Ám Ngũ đều là những đứa trẻ , ngươi cũng là đứa trẻ .”
“Vì công dưỡng d.ụ.c ngươi.”
“Được.” Hà Thần Tinh kiên định gật đầu.
Và nhiều năm , Hà Yến Đình Ám Ngũ vây săn tiến cổ đạo hẹp. Xung quanh là bầy sói và tiếng vó ngựa đều đặn của đại quân. Hà Yến Đình Tang Hải Thanh mắt, khẽ khàng thì thầm. Ngay cả khi những lời cay nghiệt, cũng nỡ để Tang Hải Thanh sợ hãi.
“Em cứu , còn vì thế mà trở nên ngốc nghếch. Mà lấy oán trả ơn, nhận nhầm , báo sai ân.” Hà Yến Đình rũ mắt xuống.
“Thanh Nhi, em nên hận .”
“Đi.” Tang Hải Thanh từ bỏ ý định nâng Hà Yến Đình lên.
y cố tình là một thư sinh nhu nhược, đỡ tướng công của ?
Đồng t.ử Tang Hải Thanh lướt qua một tia đau khổ thể xóa nhòa. Nếu y uy vũ cường tráng như Tang Ký Sanh, y tự nhiên thể bảo vệ Hà Yến Đình. Y nhẹ giọng : “Hà Yến Đình, ngươi chống đỡ , gọi tới.”
Hà Yến Đình sắc mặt tái nhợt, chỉ đành gật đầu.
Đợi Tang Hải Thanh xa , mới : “Đồ ngốc, xa .”
Ta chỉ mang thống khổ cho em.
Hắn chút lưu luyến nhóm lửa vật dễ cháy. Một đám lửa lớn đột ngột bùng lên, chiếu khuôn mặt buồn bã như ráng thu.
Bảo Nhi thấy tiếng sột soạt phía , liền xoay cái đầu nhỏ , đột nhiên kinh hô một tiếng: “Cha, lửa lớn bốc lên .”
“Đi xa thêm chút.” Hà Yến Đình ánh lửa ngừng .
“Cha, cái đó c.h.ế.t ?” Bảo Nhi sợ hãi rúc chặt Tang Hải Thanh.
“Bảo Nhi, , là phụ con.” Trái tim Tang Hải Thanh đau ngã quỵ xuống đất. Y xổm xuống ôm Bảo Nhi, trái tim nhức nhối khó thể vỗ yên.
Tang Hải Thanh hiểu rõ chắc chắn là Hà Yến Đình nhóm lửa lên. Hắn là một Đế vương kiêu ngạo đến mức nào, thà c.h.ế.t chứ liên lụy thê nhi, rơi tay kẻ địch mà chịu lăng nhục.
“Phụ ?” Bảo Nhi ngước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Hà Yến Đình.
“ , là phụ con.” Tang Hải Thanh gật đầu, má y đẫm lệ như mưa rào.
“Vậy chúng cứ thế ?”
“Cha gì?”
“Bảo Nhi, dùng mạng cứu chúng . Chúng chẳng phụ lòng .” Tang Hải Thanh xoa đầu nhỏ Bảo Nhi.
Năm đó bọn họ mới gặp , y ngây thơ gì, yêu cái kẻ đội lốt sói ? Hiện tại tất cả chuyện đều lời giải.
Muôn vàn ý xuân dạt dào, chim vàng , bay cỏ mọc xanh tươi. Tình yêu vốn là thứ thể cân nhắc.
Ánh mặt trời vật dễ cháy nhuộm thành ráng đỏ. Tang Hải Thanh kéo Bảo Nhi từng bước bước .
Cái ích kỷ , dám bỏ rơi y mà đầu t.h.a.i . Y nhất định sẽ đuổi đến tận âm tào địa phủ cũng tìm về!
“Hà Yến Đình, ngẩng đầu lên.” Bùn xuân thấm đẫm khắp mặt đất. “Ngươi vẫn là rơi tay .”
Ám Ngũ khẽ nheo mắt . Hắn còn mang khăn che mặt, thể tự do để lộ nốt ruồi đỏ, cái nguyên tội mà mang theo từ khi sinh .
Khi ở bên cạnh tộc nhân của , sẽ còn lạc lõng nữa. Đó là tượng trưng cho vinh quang của họ.
Ám Ngũ đ.á.n.h giá Hà Yến Đình: “Nhìn xem ngươi hiện tại chật vật đến cực điểm, giống như một con chó.”
“Mỗi gặp ngươi, ngươi đều trở nên giống như ngươi.” Hà Yến Đình lạnh vài phần, như tuyết trắng xóa lạnh lẽo.
“Không, ngươi càng ngày càng giống ngươi.” Hà Yến Đình chằm chằm Ám Ngũ: “Ngươi cùng Thác Bạt Khả Hãn yêu dị hung tàn giống , ngươi tiềm tàng ở nơi tối tăm như một con rắn độc, một kích đoạt mạng .”
Ám Ngũ mặc chiếc y phục rộng thùng thình của Thác Bạt Khả Hãn. Hắn giống hệt Tiền nhiệm Khả Hãn - đều là yêu vật mỹ diễm mị hoặc. Hắn phun nọc như rắn độc, âm lãnh bao quanh cổ họng.
“Ngươi sai Bệ hạ của …… Ta hẳn là chỉ nên gọi ngươi như cuối…… Ngươi phủ phục chân như một con chó…… Lại vẫn cao cao tại thượng…… Ảo tưởng sự ác liệt và hung tàn của mới thể ngươi kết cục như thế ……” Ám Ngũ từng bước tiến đến gần Hà Yến Đình.
“Ngươi nên thừa nhận ngươi từ đến nay bằng ……”
“Ngươi thiếu một nốt ruồi thể khác nhận …… Chỉ là vận khí hơn một chút…… Bị nữ nhân lựa chọn mà thôi……” Ám Ngũ cầm trủy thủ chỉ yết hầu Hà Yến Đình.
Rất sớm, Hà Yến Đình ý thức ý đồ chân chính của Thác Bạt Khả Hãn.
Nếu mục đích của bọn họ chỉ là tranh bá Trung Nguyên, quyết đoán g.i.ế.c , gì phòng , hơn ? Vì thừa mà cho ?
Chỉ là trong nhà tỏ, ngoài ngõ tường.
“Giữa ngươi và thắng, Ám Ngũ.” Hà Yến Đình thở dài một .
“Câm miệng! Không gọi Ám Ngũ!” Đồng t.ử Ám Ngũ đầy tơ m.á.u phẫn nộ, giận thể kiềm lao tới, bóp chặt cổ Hà Yến Đình.
“Không gọi Ám Ngũ!” Hà Yến Đình thở nổi.
“Ta ……” Đồng t.ử Ám Ngũ lạnh xuống.
Hà Yến Đình khổ một tiếng.
Hà Yến Đình chịu đau : “Ngươi lúc vì chọn ngươi trong nhiều ám vệ của ? Ta nghĩ ở chốn đẽ quý giá nhất kinh thành, Mẫu phi yêu thương, Phụ hoàng che chở, nếu các cũng tồi. Ta nuôi dưỡng các ngươi, chẳng lẽ ? Ngươi hỏi Ám Thất, Ám Cửu xem, bạc đãi các ngươi bao giờ?”
Các ngươi thật sự là của .
Không sự khác biệt, các ngươi vĩnh viễn là của .
thế chúng chịu đựng nổi như thế.
“Nếu bí mật che giấu, ngươi vẫn luôn là Ám Ngũ bên cạnh .” Hà Yến Đình khổ.
Nếu rơi bẫy rập của Thác Bạt Khả Hãn, bọn họ vốn cần như thế .
Thác Bạt Khả Hãn bổn ý chính là ba bọn họ hiến tế sự thống khổ của cho , vĩnh viễn giãy giụa đáng thương bi ai như , lối thoát, ngâm trong nguyên tội.
“Nhìn xem bộ dạng của ngươi… Ích kỷ… Dựa cái gì trốn trong bóng tối?” Ám Ngũ tức giận bật .
“Hà Yến Đình, từ khi nữ nhân c.h.ế.t, lúc nào là nghĩ ngươi phủ phục xưng thần . Sự đau khổ các ngươi mang đến cho còn xa mới chỉ là như .”
“Người , b.ắ.n tên.” Tang Ký Sanh hô lớn.
Ám Ngũ thấy tiếng Tang Ký Sanh, đồng t.ử trở nên âm ngoan: Hóa tên c.h.ế.t.
“Mẹ nó, ngươi thật sự nghĩ ngươi ở Tây Bắc thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t Tang Ký Sanh ?” Tang Ký Sanh một hồng y rực lửa, quả nhiên là Đại Tướng quân uy danh hiển hách.
“Ta tự nhiên Đại Tướng quân uy danh hiển hách sẽ dễ dàng c.h.ế.t, ngươi xem đây là ai?” Ám Ngũ lạnh vài tiếng.
Trên thành lầu ngói đỏ gạch đen một nam nhân yếu ớt trói và đẩy . Bụng tròn trịa, trông tháng còn nhỏ.
“Không cần lo cho , A Sanh.” Dung Ưng Đại Tướng quân của . Hắn luyến tiếc kéo chân của đó, là một như , một nam nhân đến mức hết thi thư cũng thể hình dung .
Gió mát trăng sáng, quang minh lạc.
Tang Ký Sanh trừng mắt thê t.ử , ánh mắt cuối cùng vẫn dừng ở bụng . Hắn nghĩ thê t.ử một m.a.n.g t.h.a.i sinh linh, nửa đêm sẽ thút thít vì mệt mỏi ? Không mùi hương trấn an, chịu đựng thế nào?
Tiểu phu quân trong thời gian m.a.n.g t.h.a.i thể chịu đựng nổi?
“Ám Ngũ, ghét khác lấy Dung Ưng uy h.i.ế.p .” Tang Ký Sanh chằm chằm Ám Ngũ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/chuong-58-ket-thuc.html.]
Hắn lệnh một tiếng, muôn vàn mũi tên đen từ bốn phương tám hướng b.ắ.n tới. Hắn là Đại Tướng quân từng sợ hãi như thế. Hắn đang đ.á.n.h cược một trận chiến bằng thê nhi của .
Binh lính phía Dung Ưng đều binh lính của Tang Ký Sanh đ.â.m c.h.ế.t. Mãi đến khi Dung Ưng giải cứu xuống , Tang Ký Sanh mới dời mắt .
“……” Một mũi tên đ.â.m thẳng về phía tim Ám Ngũ.
Một bóng đen lao đẩy ngã Ám Ngũ. Đó là Hà Thần Tinh. Mũi tên đ.â.m thủng n.g.ự.c , vết m.á.u phun trào khắp nơi. Khi Hà Thần Tinh ngã xuống, ôm chặt Ám Ngũ: “Ám Ngũ, Ám Ngũ, Ám Ngũ của .”
“Lão Thập?!” Hà Yến Đình thấy Hà Thần Tinh ngã xuống liền kinh hô.
Thập của , cũng ngã xuống mặt .
“Ngươi trở về?” Ám Ngũ hiểu vì cảm nhận trái tim đau đớn chua xót.
“Ám Ngũ đây là cục của bọn họ. Tang Ký Sanh giả c.h.ế.t ở Tây Bắc, chặn đại quân Thiền Vương Đông Thổ đến viện trợ. Bọn họ thiết kế dẫn chúng cung. Nơi khắp nơi là cung tiễn thủ của họ. Ngươi và thoát . Đại quân Tây Bắc của chúng thương vong t.h.ả.m trọng bên ngoài.” Hà Thần Tinh hết sức lực.
“Quả thực chỉ nên kết thúc vô nghĩa như thế ?”
Hoa lê mùa xuân hạ nở rộ, vẫn gió thổi rụng như tuyết.
“Hà Yến Đình, ngươi một liều mạng toan tính cho ngươi.” Ám Ngũ cam lòng Hà Yến Đình.
“Quả nhiên vận khí của ngươi vĩnh viễn hơn một chút.”
Ám Ngũ nắm trủy thủ đ.â.m tim trái Hà Yến Đình. Tang Ký Sanh b.ắ.n một mũi tên xuyên qua tay trái Ám Ngũ. Tang Ký Sanh hô to: “Dừng tay, Ám Ngũ!”
“ cũng cam lòng, chúng cùng c.h.ế.t thế nào?” Chiếc trủy thủ xuyên thấu tim trái Hà Yến Đình.
“……” Hà Yến Đình siết chặt cổ tay Ám Ngũ. Người rõ ràng thể đ.â.m thủng trái tim thật của .
“Ngươi xem , rõ tâm của Thác Bạt dơ bẩn chúng đều ở bên , nhưng cố tình chỉ nguyện ý đ.â.m tim trái ngươi.”
Ta thích hợp thích khách, Đế vương. Ta cảm thấy cũng thích hợp Ám Ngũ.
Vậy nên là ai đây?
“Ngày xuân thật dài quá, ngày cũng dài, cố tình oanh phi thảo trường (chim vàng bay, cỏ dài) từng chào đón , nhưng rõ ràng, rõ ràng là sinh ngày xuân.” Tay Ám Ngũ mũi tên Tang Ký Sanh xuyên thủng. Hắn đơn giản xuống đất lạnh .
Ta và ngươi giống , sinh ngày xuân, cố tình chỉ thể trốn trong bóng tối cái bóng của ngươi.
Sự cam lòng của , đều biến thành sự vọng tưởng.
Vọng tưởng ngày xuân.
Ta vọng tưởng.
Ta chẳng qua chỉ là đường đường chính chính bước ngày xuân mà thôi.
Ám Ngũ nhắm hai mắt .
Gió đuổi theo tơ liễu, trong cung còn cảnh tượng hỗn loạn lúc . Tang Hải Thanh mang theo Bảo Nhi trở về cung, y vội vàng chạy đến cung điện của Hà Yến Đình, xác nhận Hà Yến Đình mới vui bên cạnh Hà Yến Đình.
“Ám Ngũ c.h.ế.t ?” Tang Hải Thanh hỏi.
Hà Yến Đình rũ mắt xuống.
“Hà Yến Đình! Ngươi dám g.i.ế.c ?” Tang Hải Thanh tức giận nhảy dựng lên.
“Hắn c.h.ế.t, sẽ ngăn cản em gặp .” Hà Yến Đình thở dài một . “Em .”
Trong cung điện của vị phi t.ử phế, Ám Ngũ nhốt trong một căn phòng chỉ một cây đàn. Hắn đây là cung điện của mẫu , hóa mẫu sống một cuộc đời khổ sở, sủng ái như .
Cung điện như Lãnh cung.
“Ám Ngũ?” Tang Hải Thanh nhẹ nhàng bước phòng trong, gọi .
“Tiểu công tử.” Ám Ngũ khổ một tiếng.
“Hà Yến Đình sẽ xử t.ử ngươi, ngươi tin tưởng , nhất định sẽ để g.i.ế.c ngươi.” Tang Hải Thanh đến gần Ám Ngũ, y ngước đôi mắt bi thương Ám Ngũ.
Hoa Hải Đường
“ c.h.ế.t đối với mà là một sự giải thoát, ?” Ám Ngũ nhắm mắt .
“Ta Hà Yến Đình hết , thế của các ngươi…”
Tang Hải Thanh lay vai Ám Ngũ, y kiên định : “Các ngươi cảm thấy ý đồ thật sự của Thác Bạt Khả Hãn chính là các ngươi rơi một cái bẫy sợ hãi chịu đựng nổi ? Hà Yến Đình sợ hãi thế, phát hiện, còn ngươi thì lâm sự cam lòng và ghen ghét.”
Hắn Ám Ngũ của sa đọa.
“Các ngươi vốn dĩ chính là chính các ngươi.”
“Ta nghĩ mục đích cuối cùng của Thác Bạt Khả Hãn, là để ngươi thế Hà Yến Đình, mà là cho ngươi rằng ngươi thể thế, cho Hà Yến Đình rằng sẽ thế, để các ngươi g.i.ế.c hại lẫn , trở thành những con mồi tàn nhẫn, giống như mẫu phi các ngươi, vòng luân hồi của phận bi t.h.ả.m yếu đuối đáng thương cứ thế tiếp diễn.”
“Ta nghĩ Hà Yến Đình ý thức điểm , cho nên chịu g.i.ế.c ngươi.” Tang Hải Thanh Ám Ngũ mắt đang thành tiếng.
Nam nhân như cái bóng , đột nhiên lên.
“Vậy là gì? Ta là gì?” Ám Ngũ hô lớn.
“Ám Ngũ, , Khả Hãn Thác Bạt của ngươi . Hà Yến Đình vĩnh viễn sẽ cùng tồn tại với Tây Bắc, giữa muôn vàn buổi sáng sớm còn g.i.ế.c chóc nữa.” Tang Hải Thanh cũng chua xót đến c.h.ế.t, y cũng kìm rơi lệ.
“Không kịp nữa …” Ám Ngũ ngừng lắc đầu.
“Mẫu phi c.h.ế.t, Hà Thần Tinh cũng c.h.ế.t…”
“Ta còn chỗ nào để …”
Mùa xuân thật dài, trăng cũng thật cao. Ám Ngũ một nữa rõ Tiểu công t.ử của . Mắt hạnh Tang Hải Thanh lóe sáng như lúc mới gặp: “Hắn c.h.ế.t. Hà Yến Đình cứu sống ngươi, tất nhiên sẽ để Thập điện hạ cũng c.h.ế.t…”
“Hắn ở ?” Ám Ngũ nắm cổ tay Tang Hải Thanh.
Hắn vẫn luôn là cái bóng của khác, trốn ở nơi u ám để mơ ước, để ghen ghét, để yêu say đắm. ngờ một bao bọc lấy trái tim kín kẽ như tường đồng cối sắt. Hắn cuối cùng kiềm chế tình yêu của đối với Hà Thần Tinh.
Tang Hải Thanh vuốt đầu Ám Ngũ: “Hắn tỉnh , Hà Yến Đình cho ngươi cũng c.h.ế.t. Đây cũng là thú vị ác độc của Hà Yến Đình . Thập điện hạ lòng như tro tàn, cầu Hà Yến Đình ở Thác Bạt tộc. Hắn từng thành hôn với ngươi ở đó, theo tập tục Thác Bạt, thủ tiết vì ngươi cho đến c.h.ế.t……”
“Ngu xuẩn, giống Hà Yến Đình lừa…”
“……” Tang Hải Thanh gật đầu, Hà Yến Đình thối, đồ xa lớn.
“Hà Yến Đình quả thật đáng ghét… Bằng lúc cũng sẽ chạy trốn…” Tang Hải Thanh đồng tình.
Ám Ngũ một áo trắng từ biệt Tang Hải Thanh ánh trăng. Tang Hải Thanh đầu thấy mặc áo sam trắng. Ám Ngũ tựa như thiếu niên trong sáng : “Hà Thần Tinh mặc đồ đen trông già, còn cho giống cái bóng mà chỉ thích màu đen. Hắn quyền và khả năng lựa chọn màu sắc khác.”
Tang Hải Thanh dùng sức gật đầu: “Đương nhiên, sống ngày lành .”
Dưới ánh trăng, lá liễu cong cong, còn chim én líu lo ngừng mái hiên. Tang Hải Thanh thật cẩn thận đẩy cửa phòng Hà Yến Đình, rón rén bước trong nhà.
Ngay đó, y Hà Yến Đình ôm trọn lòng.
Hà Yến Đình hít hà hương tân Phù Dung ở cổ y thật chặt: “Em còn trở về?”
“Cảm ơn ngươi cứu Ám Ngũ và Thập điện hạ…” Tang Hải Thanh thấp giọng .
“Cho dù ngươi bọn họ vĩnh viễn là họa lớn trong lòng của ngươi… Ngươi vẫn thả bọn họ …”
“Hắn buông bỏ thì , buông cũng . Ta cùng đấu thêm trăm hiệp nữa, tự nhiên cũng sẽ thua…” Hà Yến Đình vuốt ve gương mặt Tang Hải Thanh.
“Tang Hải Thanh…”
“???” Tang Hải Thanh ngước mắt Hà Yến Đình.
“Em thể hứa với …”
“Đừng để trở thành cô đơn nữa, ?” Hà Yến Đình hôn lên môi Tang Hải Thanh.
“Được…” Tang Hải Thanh chớp chớp đôi mắt.
Trăng xuân chiếu cao, tình yêu chỗ nào thể trốn thoát.