Mang Thai Chạy Trốn, Hoàng Tử Quyết Truy Thê - Chương 56: Hồi ức
Cập nhật lúc: 2025-11-16 11:15:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa bụi li ti gần như che mờ mắt . Tang Hải Thanh nhận thấy Hà Yến Đình một chỗ thấm ướt, ngay đó liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm. Y ngẩng đầu sốt ruột hỏi Hà Yến Đình: “Ngươi thương.”
Gió lạnh từng đợt thổi tới. Tang Hải Thanh rụt ôm chặt Hà Yến Đình. Hà Yến Đình khẽ dụi cổ Tang Hải Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tang Hải Thanh: “Ta .”
Đột nhiên thấy tiếng chân dẫm nhẹ lên cành khô, Hà Yến Đình theo bản năng che chở Tang Hải Thanh: “Suỵt.”
Trong đêm tối, ánh sáng xanh biếc từ đôi mắt lóe lên. Ngay đó tiếng sói tru truyền đến. Mấy con sói vạm vỡ chậm rãi tiến đến gần họ. Hà Yến Đình che chở Tang Hải Thanh và Bảo Nhi lùi về : “Cẩn thận.”
“Cha, sói.” Bảo Nhi sợ đến mức run rẩy, cô bé nắm chặt góc áo Tang Hải Thanh. Tang Hải Thanh chỉ thể nhẹ nhàng dỗ dành nàng.
Hà Yến Đình quanh, trong lòng chỉ một ý nghĩ: che chở Thanh Nhi và Bảo Nhi. Hắn đây săn học thuật b.ắ.n cung và phòng ngự. Bọn sói sợ nóng. Hắn nhanh chóng cúi xuống tìm vật thể nhóm lửa. Hắn với Tang Hải Thanh: “Thanh Nhi đừng sợ, chúng nhóm lửa đuốc lên, chúng sợ ánh sáng và sợ nóng.”
Không đợi Hà Yến Đình nhóm cỏ khô lên lửa, mấy con sói hoang chậm rãi tiến lên phía . Khu đất rộng lớn gần như chúng chiếm lĩnh. Tang Hải Thanh và Hà Yến Đình chỉ đành che chở Bảo Nhi lùi về .
Hà Yến Đình rút kiếm của , dùng sức múa may để đẩy lùi bầy sói. Hắn giận dữ quát: “Đừng tới đây!”
Bảo Nhi sợ hãi rúc lòng Tang Hải Thanh. Tang Hải Thanh xoa đầu Bảo Nhi nhẹ nhàng dỗ dành: “Bảo Nhi đừng sợ.”
“Khốn kiếp, cút ngay.” Hà Yến Đình che chỗ thương, một tay múa may đao kiếm cho sói hoang đến gần. Tang Hải Thanh thể thấy tiếng thở dốc dồn dập của Hà Yến Đình. Hắn thương quá nặng. Tang Hải Thanh đầu tiên thấy Hà Yến Đình như . Y Hà Yến Đình mang binh đ.á.n.h giặc, luôn nghĩ đao kiếm mắt, nhưng dù tận mắt chứng kiến, vẫn sự hung hiểm bên trong.
Lần y gặp Hà Yến Đình đầy máu, mới sự hiểm ác.
Hà Yến Đình khẽ nhíu mày kiếm, cau mày thấy mấy con sói hoang tiến đến: “Sao càng lúc càng nhiều?”
Hà Yến Đình lúc mới cúi đầu vết thương của , với Tang Hải Thanh: “Sói hoang lẽ là ngửi thấy mùi m.á.u tươi của mới phát điên.”
“Thanh Nhi, em .”
Tang Hải Thanh ngước mắt lên lắc đầu mạnh: “Ngươi đang gì mê sảng ? Với bộ dạng ngươi hiện tại, mà ? Trơ mắt ngươi, một sống c.h.ế.t ?”
“Ta phát hiện trí nhớ em thật sự kém.” Hà Yến Đình khẽ một tiếng.
Ánh mắt Hà Yến Đình trầm trọng như một tầng sương lạnh: “Em quên rằng thích Đại ca em nhớ nhung em, còn em m.a.n.g t.h.a.i ? Lúc đó quan tâm đến em, em quên hết ?”
Tang Hải Thanh thực sự cảm thấy như một giấc mộng hoàng lương. Y khi đó là một dựng phu vụng về.
Hà Yến Đình nghĩ đến những chuyện hỗn xược , chỉ tự tát miệng , nhưng thể nhắc một nữa: “Ta bắt nạt em là một kẻ ngốc, đùa bỡn em xoay như chong chóng. Ta cảm thấy em thật ngu xuẩn, ngu xuẩn đến thế?”
Hắn khi đó với cái đầu ngốc nghếch mang theo một tấm lòng chân thành bước đến bên Hà Yến Đình, nhưng Hà Yến Đình chướng mắt.
“Em quên hết ?”
Hắn hèn mọn yêu một đàn ông yêu .
“Ta ti tiện như , em vẫn cứu ?” Hà Yến Đình châm lửa lên một cái đuốc đưa cho Tang Hải Thanh, đẩy Tang Hải Thanh và Bảo Nhi về phía lối thoát. Hắn huýt sáo liền thu hút ánh mắt của bầy sói.
Dường như , cũng từng đưa lựa chọn như .
“Em quên khi ngươi cứu lúc , xảy chuyện gì?”
Tang Hải Thanh giật cầm lấy đuốc, ôm Bảo Nhi.
Sau khi phản ứng , thấy Hà Yến Đình thu hút sự chú ý của tất cả sói hoang, y liền ôm Bảo Nhi liều mạng chạy ngoài. Đầu óc ong ong, trái tim đau chua chát như thanh mai.
Suýt chút nữa quên.
Y đưa lựa chọn giống với .
Hồi ức:
Lúc Đại ca y lễ trưởng thành, y ngộ nhận Hà Yến Đình là Ám Ngũ, thấy Hà Yến Đình đầy máu, y theo bản năng cởi áo ngoài của cho .
Và y mặc áo ngoài của Hà Yến Đình.
Nha bên cạnh Hà Nguyệt lo lắng hỏi: “Công t.ử ngươi mặc quần áo của thể sẽ rước họa ?”
“Đó là Ám Ngũ, tự nhiên cứu.” Tang Hải Thanh lắc đầu với Hà Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/chuong-56-hoi-uc.html.]
Năm đó hiểu vì , khi lễ trưởng thành của Đại ca sắp tới gần, muôn vàn dị tộc thúc ngựa chạy bôn thành, như những con rắn độc chiếm cứ ở nơi u ám. Lực lượng thủ vệ trong Hoàng thành tăng gấp đôi gấp đôi, nhưng giữa bóng đêm tịch liêu, tiếng sáo Khương vẫn vang lên mờ ảo, từng giảm nửa phần.
Hoa Hải Đường
Hà Nguyệt mang lo lắng Tang Hải Thanh: “Thiếu gia, nếu ngài xảy chuyện thì ăn với Lão gia và Đại thiếu gia?”
Tang Hải Thanh khẽ nhíu mày, đôi mắt y ẩn chứa vài chùm : “Không , trong lòng hiểu rõ.”
Tang Hải Thanh cẩn thận ngửi thấy dư vị của hương sơn trắng chiếc áo dính máu. Y chút chần chừ, mùi vị của Ám Ngũ y từ đến nay từng ngửi kỹ như . Cảm nhận kỹ lưỡng chỉ thấy chút kỳ quái, chiếc áo ngoài mùi tanh ngọt của máu, còn thêm vài phần hương thơm nồng thô ráp.
Y chỉ đinh ninh ngửi nhầm.
Sau đó y chỉ nhớ rõ trong mưa bụi mịt mờ hàng trăm hơn ngàn dị tộc, bọn họ thắp đèn tựa như sóng triều rắn độc tràn đến. Tang Hải Thanh cảm thấy như con mồi lạc bẫy, đang chờ thợ săn từng bước từng bước gặm nhấm. Vết m.á.u chiếc áo lụa của y sớm thấm đẫm hương vị của y, như phù dung ửng đỏ đang chờ đợi cánh hoa rơi xuống giữa muôn vàn rắn độc thắp đèn.
Có lẽ vì quá sợ hãi, y tay trói gà chặt những dị tộc giơ lưỡi hái tiến đến. Y thử chạy trốn, nhưng rơi bẫy thì trốn thoát? Người dị tộc đ.â.m thẳng n.g.ự.c y ánh trăng lạnh.
“C.h.ế.t ?” Thác Bạt Khả Hãn với dung mạo mỹ lệ như thần minh, ánh trăng lạnh càng vẻ động lòng hơn cả trăng thu. Hắn nhanh chậm tới.
Hắn thấy nam nhân đầy thương tích vẫn nhúc nhích mắt, : “Không uổng công đại phí công sức an bài màn kịch .”
Hắn xổm xuống, nâng mặt nam nhân lên: “Ngươi c.h.ế.t, đại kế của liền thành. Ta thể nuốt chửng cả Trung Nguyên đại địa .”
Những dị tộc đang dùng ngôn ngữ Thác Bạt tộc chúc mừng sự t.ử vong của một nam nhân.
Thác Bạt Khả Hãn khi thấy rõ khuôn mặt nam nhân, đột nhiên giận thể kiềm , cao giọng mắng: “Đáng c.h.ế.t, ?”
“Người ?” Hắn chỉ đám dị tộc thắp đèn .
Một mặc trường bào lụa trắng sáng rõ, Ám Ngũ hề mang khăn che mặt bước tới. Nốt ruồi đỏ má khiến luyến tiếc nỡ dời mắt.
Đôi mắt từ đến nay gợn sóng, nhưng giờ khắc tràn đầy sát khí hừng hực. Hắn khẽ nhướng mày hỏi Thác Bạt Khả Hãn: “Ông g.i.ế.c ?”
“Ông g.i.ế.c Tiểu công t.ử của ?”
Thác Bạt Khả Hãn là kiêu căng như , nhẫn nhịn khác chất vấn như thế?
Ám Ngũ quét mắt Tang Hải Thanh vẻ mặt tái nhợt chút thở, đôi mắt càng lúc càng lạnh, lạnh như tuyết đỉnh núi sợ hãi. Hắn cầm lấy đao, vác lên vai, chậm rãi đến mặt Thác Bạt Khả Hãn, đột nhiên áp đao giữa cổ . Thác Bạt Khả Hãn giận thể nhịn nữa: “Ngươi điên Ám Ngũ? Sao thể dùng đao chỉ ?”
“Ta là Khả Hãn của ngươi.”
Ám Ngũ ngước đầu trăng thu trắng nhợt chút ánh sáng. Đồng t.ử cũng như sắc c.h.ế.t: “ ông thương Công t.ử của .”
“Ông chắc chắn tiếp tục tay? Mẫu phi ông, ông sợ thương nàng ?”
“Ông đồng ý với , thương nàng một cọng lông tơ.” Ám Ngũ .
“Làm vương, ngươi học cách thất hứa..” Thác Bạt Khả Hãn cam lòng yếu thế đối diện với Ám Ngũ.
Ám Ngũ lắc đầu: “ vương, chỉ là ám vệ.”
Thác Bạt Khả Hãn quen mê hoặc khác, nhếch lên một nụ khinh miệt: “Ta thể cho ngươi vương.”
Hắn : “Cùng là con nàng sinh, vì Hà Yến Đình tư cách, vì ngươi ?”
Ám Ngũ kề đao sát thêm nửa phân, giọng khàn đặc: “Ông là kẻ gian nịnh.”
“ là ân nhân của ngươi, là cứu ngươi khỏi bãi tha ma.”
“Ta hận ông, là ngươi cả đời rơi ác mộng, sợ hãi qua nổi một ngày.” Ám Ngũ thở dài một .
Ám Ngũ hận chính giống một con ch.ó đáng thương, ai âu yếm. Khó khăn lắm mới gặp Tang Hải Thanh, tiểu thiếu gia của , cố tình bản bảo hộ .
Hắn là nghiệt chủng, là quái vật, là ác mộng trong mắt Mẫu ......
Hắn là quân cờ, là đồ chơi, là con ch.ó lời trong tay Phụ ......
Hắn là tràn đầy ác ý của Ca ca......
Tất cả yêu Ám Ngũ, chính bản cũng yêu.
thì thế nào, Ám Ngũ, cũng tồn tại như thế .