Mang Thai Chạy Trốn, Hoàng Tử Quyết Truy Thê - Chương 44: Tin thư
Cập nhật lúc: 2025-11-11 13:52:53
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm dài thâm thẳm, giữa cung đình là gió lạnh ngừng thổi tới, hương thơm nồng nàn của mai sớm che khuất.
Tang Hải Thanh mệt mỏi đến mức mở nổi mắt, y đến cửa Thừa Minh Điện rộng lớn, điện Thừa Minh khí phái nhưng cũng trống trải quạnh hiu, nghiêng đầu Hà Yến Đình: “Đây là Thừa Minh Điện?”
Y tặc lưỡi bình phẩm: “Quạnh quẽ, giống nơi sống ở.”
Tang Hải Thanh . Y cảm thấy nơi giống chỗ để ngủ, nhưng cổ tay Hà Yến Đình nắm chặt. Y nhíu mày định hất tay : “Buông tay, về ngủ.”
Hà Yến Đình nhỏ giọng một câu: “Đừng .”
“Người , hầu hạ Hoàng hậu y phục ngủ.”
Cung nhân đáp lời: “Dạ.”
Có một tiểu cung nữ ngoan ngoãn đến cởi áo cho Tang Hải Thanh. Tang Hải Thanh đột nhiên đỏ mặt. Rõ ràng sinh hai đứa con, nhưng y thấy tiểu cô nương xinh vẫn thấy ngượng ngùng: “Ta tự .”
“Ngươi đừng…”
Hà Yến Đình lạnh lùng thấy má hồng ửng lên của Tang Hải Thanh, bình giấm trong lòng đổ nữa. Hắn đẩy tiểu cung nữ : “Ta nỡ để khác chạm em?”
Hắn túm cổ áo Tang Hải Thanh: “Trẫm tự .”
Tang Hải Thanh siết chặt nắm tay, múa may về phía Hà Yến Đình: “Ngài thử thò một ngón tay nữa xem?”
“Ta cho ngài , cũng chút công phu đấy.”
Y cũng chỉ hù dọa thôi, rõ ràng chẳng gì, nhưng cứ cứng cổ đó cố vẻ.
Hà Yến Đình , buông tay: “Thanh Nhi bây giờ mà hung dữ thế?”
Mèo con xù lông thì vuốt ve theo chiều lông.
Tang Hải Thanh lúc mới làu bàu sửa sang cổ áo: “Hừ, bây giờ cũng muộn.”
Y nghiêng mặt đe dọa Hà Yến Đình: “Mau thả cái tên tiểu tử thôn quê khỏi cung .”
Hà Yến Đình nhướng mày Tang Hải Thanh đang tươi tắn như phấn điêu ngọc trác mắt: “Tiểu tử thôn quê?”
“Ta thấy chắc…”
Đôi mắt đầy ham của Tang Hải Thanh. Hắn véo véo gáy y: “Rõ ràng là mèo cái đanh đá.”
Gáy y vì cho con b.ú mà to hơn, Tang Hải Thanh tức giận đến mức đôi mắt đỏ rực. Y c.ắ.n răng Hà Yến Đình: “Ngài là cái đồ vương bát đản, cút!!”
Y chỉ Hà Yến Đình: “Sau gần một mét. Ta thấy ngài là buồn nôn.”
Nói xong, Tang Hải Thanh phùng mang trợn má Thừa Minh Điện, đóng sập hai cánh cửa lớn dày nặng, còn khóa chốt bên trong. Y càng nghĩ càng giận, tên chiếm tiện nghi của y.
Hừ.
Y càng nghĩ càng tức, cơn buồn ngủ ập đến. Y trèo lên giường, ôm cái gối nhỏ và ngủ nhanh.
Y ngủ ngoan ngoãn, y lật một cái, nửa bên y phục liền tuột xuống, lộ bờ vai ngọc, làn da trắng nõn vô cùng quyến rũ.
Đột nhiên, vòng eo y ôm lấy. Y giật mở bừng mắt.
Xoay thấy Hà Yến Đình đang ôm chặt y. Y nhíu mày Hà Yến Đình: “Ngài gì?”
Bàn tay lạnh lẽo của Hà Yến Đình chạm má Tang Hải Thanh: “Thanh Thanh, trẫm lạnh quá.”
Tang Hải Thanh trợn tròn mắt: “Thừa Minh Điện lớn thế mà đốt than sưởi, ngài cái vị Hoàng đế nghèo kiết hủ lậu đến mức ?”
Hà Yến Đình uất ức : “Toàn bộ đều chuyển Tử Vi Cung của em .”
Hắn dụi cổ Tang Hải Thanh, giống như một chú ch.ó con đang lấy lòng chủ nhân: “Thanh Nhi, em thương trẫm, ?”
Hắn đưa tay mặt Tang Hải Thanh: “Trẫm lạnh quá, tay đông cứng, tay nứt da .”
Đây chính là bàn tay mà Hà Yến Đình mới ngâm trong nước lạnh mười lăm phút, khiến cảm thấy lạnh lẽo c.h.ế.t. Tang Hải Thanh chạm một cái, lạnh như que kem .
Không đợi Tang Hải Thanh xong, Hà Yến Đình áp tay cổ Tang Hải Thanh ấm áp, Tang Hải Thanh run lên vì lạnh.
Tang Hải Thanh cái khí lạnh cho mất bình tĩnh, cầm gối ngọc đập thẳng đầu Hà Yến Đình, phát tiếng “loảng xoảng” lớn.
Tang Hải Thanh chống eo dậy chỉ Hà Yến Đình: “Ngài ghê gớm thật, ngài ngủ đốt than, tìm lò sưởi ? Ngài ba ngàn hậu cung tìm ai thì tìm, đừng chạm .”
Dáng vẻ giống hệt lúc Bảo Nhi ăn vạ lóc.
Y xoay tìm chiếc gối nhỏ ôm còn thoải mái, tìm : “Lão tử ngủ, lão tử !”
Đột nhiên, cơ thể y Hà Yến Đình vặn . Ngón trỏ của Hà Yến Đình vuốt ve đôi môi Tang Hải Thanh.
Hà Yến Đình nhướng mày khiêu khích Tang Hải Thanh: “Há mồm lão tử, ngậm miệng lão tử, ai dạy em?!”
Hắn ấn mạnh môi y: “Sao kiêu ngạo thế.”
Mèo con cũng mọc răng nanh, còn là lớn lên lưng .
Tang Hải Thanh chịu thua mắng : “Ngài là cái đồ rùa rúc đất, buông tay.”
Thấy Hà Yến Đình dấu hiệu buông tay, Tang Hải Thanh há mồm c.ắ.n mạnh xuống, hề nương tay, Hà Yến Đình nhíu mày vì đau.
Thấy Tang Hải Thanh vẻ mặt chán ghét như , trái tim chút chua xót. Hắn hỏng chuyện nữa.
Hắn giơ cánh tay c.ắ.n đỏ lên mặt Tang Hải Thanh: “Em xem tay trẫm còn dấu răng .”
Hắn rũ mắt, giọng cũng trầm xuống: “Thanh Nhi, bây giờ em tính quá, hề với trẫm chút nào.”
Tang Hải Thanh ôm chặt gối đầu, giường, thèm .
Hà Yến Đình cũng leo lên giường: “Ngày mai trẫm còn lâm triều nữa, chúng nghỉ ngơi ?”
Thấy Tang Hải Thanh gì, Hà Yến Đình rút chiếc gối nhỏ khỏi lòng Tang Hải Thanh: “Đừng ôm gối nhỏ nữa.”
“Làm như bỏ nhà trốn .”
Tang Hải Thanh trừng một cái, giật chiếc gối nhỏ về ôm lòng.
Hà Yến Đình giả bộ uất ức: “Sáng mai trẫm dậy nổi, đơn giản thượng triều luôn. Mấy tên ngôn quan còn ước gì trẫm dậy muộn một bữa. Bọn họ sớm lời vì trẫm nạp phi tử, sinh con cái . Lần nếu trẫm ngủ chung với em mà còn dậy, triều đình sẽ đồn đại thế nào .”
“Đồn đến chỗ Đại cữu ca của trẫm thì…”
Tang Hải Thanh đến việc sẽ đồn đến chỗ Tang Ký Sanh liền ngoan ngoãn : “Không cho .”
Y trừng Hà Yến Đình một cái: “Ngủ.”
Hà Yến Đình đạt mục đích, cuối cùng cũng nhếch môi . Hắn bên cạnh Tang Hải Thanh, cảm thấy nơi khuyết thiếu trong tim cũng lấp đầy.
Hắn đặt tay lên eo Tang Hải Thanh, cảm nhận thở của y, cảm thấy cảm giác thật kỳ diệu, cứ như c.h.ế.t 5 năm sống . Trong đầu chỉ còn câu thơ : thiên kim tán tận phục lai (ngàn vàng tiêu hết ).
Không câu thơ liên hệ gì với tâm cảnh của , nhưng đột nhiên cảm thấy yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/chuong-44-tin-thu.html.]
Tang Hải Thanh hất tay : “Ngủ thì ngủ, tay gì đấy?”
Hà Yến Đình ôm chặt, chịu buông tay: “Thanh Thanh, tay trẫm lạnh, em ấm cho trẫm . Ngày mai trẫm cầm bút son, phê duyệt tấu chương .”
Tang Hải Thanh nhỏ giọng mắng một câu: “Đồ vương bát đản thối.”
Nửa đêm, Tang Hải Thanh ngủ . Lúc y thức dậy, y vén một góc chăn của Hà Yến Đình lên. Gió lạnh bên ngoài thổi , Tang Hải Thanh thầm nghĩ, đông c.h.ế.t ngươi .
Hà Yến Đình dậy sớm mở mắt bắt đầu hắt xì: “Hắt xì.”
Hắn dụi dụi đôi mắt nhèm nhèm: “Thanh Nhi, hôm qua trẫm cảm lạnh.”
Tang Hải Thanh mở to mắt: “Ồ?”
Hà Yến Đình uất ức : “Trẫm đắp chăn cẩn thận.”
“Thanh Nhi ban đêm tiểu đêm ?”
Tang Hải Thanh lắc đầu: “Không.”
Hà Yến Đình thấy vẻ giả bộ vô tội của Tang Hải Thanh liền y lời thật: “Thanh Nhi dối.”
Hắn ngay đó uất ức hơn: “Em thấy, nhưng là cố ý xem trẫm chăn đúng ?”
Tang Hải Thanh lợn c.h.ế.t sợ nước sôi: “, thì ?”
Hà Yến Đình rũ mắt: “Không cả.”
Hắn nhỏ giọng : “Thanh Nhi với .”
“Trẫm thượng triều.”
Nhìn bóng dáng cô đơn phần lẻ loi của Hà Yến Đình, Tang Hải Thanh cảm thấy gì đó đúng.
Y kéo má: “Cái gì thế, cảm giác chút quái quái, hình như là bắt nạt .”
Mấy ngày nay Dung Ưng luôn đến bầu bạn với y. Y thấy Dung Ưng gầy yếu đến mức chịu nổi, y hỏi Dung Ưng: “Đại ca, khi nào thì nghỉ ngơi đây?”
Dung Ưng chải tóc cho Tang Hải Thanh : “Theo lẽ thường mà , mùng mười tháng Chạp hàng năm sẽ ngày nghỉ phép trong cung, đợt nghỉ lớn sẽ mười ngày.”
Tang Hải Thanh mở to mắt: “Mười ngày? Không đủ thời gian bôn ba đường.”
Dung Ưng nghi hoặc: “Hả? Bôn ba cái gì?”
Tang Hải Thanh lúng túng lắc đầu: “Không gì, gì.”
“Đa đại ca, dạo tiều tụy quá, đừng quá vất vả.”
Dung Ưng sắc mặt tái nhợt: “Ta vẫn bộ dạng cũ , sửa .”
Tang Hải Thanh bĩu môi, chịu thôi: “Đâu , Đa đại ca vẫn tuấn tú lắm.”
Mấy ngày nay thể Dung Ưng nhanh nhẹn, Tang Hải Thanh dám để quá mệt mỏi, liền giục về sớm.
“Hắt xì.”
Tang Hải Thanh đang nghịch bút lông một , y nâng má ngước mắt Hà Yến Đình bước : “Ngài đúng là hiện, mà tiếng vang .”
Hà Yến Đình xuống mặt y: “Em đang gì đấy?”
Tang Hải Thanh che tờ giấy: “Ai cần ngài lo?”
Hà Yến Đình vẫn kịp thấy mấy dòng chữ: “Bảo bối Đại tướng quân, thể mùng mười tháng Chạp gặp ở kinh thành .”
“Hử?”
Hà Yến Đình nhướng mày Tang Hải Thanh: “Bảo bối? Thân ? Đại tướng quân? Gặp ?”
“Em là cùng ca ca em…”
Một ý nghĩ thành hình trong lòng …
“Có quan hệ ?”
Tang Hải Thanh giận lấy nghiên mực ném Hà Yến Đình: “Cút .”
“Nói cái gì đó?”
Hà Yến Đình thấy hàng chữ cuối cùng: “Lạc khoản là Dung Ưng?”
“Em Dung Ưng cho Đại ca em ?”
Tang Hải Thanh gật gật đầu: “Nói chính xác là, lừa Dung Ưng, lấy danh nghĩa , cho Đại ca .”
Hà Yến Đình : “Viết cái câu bảo bối Đại tướng quân ?”
Hắn xoa xoa đầu Tang Hải Thanh. Hắn cũng trong đầu đựng cái gì, đáng yêu thế.
“Thanh Nhi em đúng là một tiểu thiên tài.”
Hoa Hải Đường
Tang Hải Thanh c.ắ.n bút, cầm một tờ giấy chuẩn tiếp: “Hả?”
Mực dính tay Tang Hải Thanh chạm , lấm lem hết lên má, trông y như một con mèo bẩn: “Ta ?”
Hà Yến Đình thấy y bẩn quá, lấy một chiếc khăn nhỏ lau cho y: “Hay chứ.”
“Trẫm cũng đến .”
Nét bút mạnh mẽ như rồng xanh: “Thêm câu tư chi thậm trọng, trằn trọc nan miên (nhớ nhung vô cùng, trằn trọc khó ngủ) thì ?”
Tang Hải Thanh c.ắ.n bút: “Hay lắm.”
Hà Yến Đình tiếp: “Tam nhật bất kiến, tư chi như cuồng (ba ngày gặp, nhớ nhung như phát điên)?”
Tang Hải Thanh gật gật đầu: “Tuyệt diệu.”
Hà Yến Đình xong đưa cho Tang Hải Thanh. Tang Hải Thanh : “Bảo bối Liệt Thịnh Tướng quân khải, Dung Ưng kính thượng. Tự kinh thành từ biệt, nô tự tư chi thậm trọng, trằn trọc nan miên. Tam nhật bất kiến, tư như phát cuồng. Hữu vô ư thập nhị nguyệt sơ thập phóng cung giả chi tế, tại kinh tương hội, Dung Ưng (Gửi Bảo bối Liệt Thịnh Tướng quân, Dung Ưng kính gửi. Từ khi từ biệt ở kinh thành, nhớ nhung vô cùng, trằn trọc khó ngủ. Ba ngày gặp, nhớ nhung như phát điên. Có thể nào nhân dịp mùng mười tháng Chạp nghỉ phép trong cung, cùng gặp mặt ở kinh thành, Dung Ưng.)”
Tang Hải Thanh tặc lưỡi: “Không tồi.”
Y liếc Hà Yến Đình: “Không ngờ ngài còn chút dùng .”
Y ném tờ giấy mặt Hà Yến Đình: “Đây, cho an bài ngựa trạm tám trăm dặm cấp tốc đưa đến Tây Bắc chỗ Đại ca , nhanh, trì hoãn một ngày.”
Hà Yến Đình gỡ tờ giấy mặt . Hắn cúi về phía Tang Hải Thanh: “Thanh Nhi, cái oai phong của em còn hơn cả hoàng đế là Trẫm nữa.”
Trên mặt Tang Hải Thanh còn dính vài vệt mực, y xoa xoa mặt , càng nó lem luốc hơn: “Không thể ?”
Hà Yến Đình con mèo lem luốc mắt: “Hoàng hậu quản Hoàng đế là chuyện đương nhiên, Hoàng hậu oai phong một chút đương nhiên thành vấn đề.”
Tang Hải Thanh trừng Hà Yến Đình: “Đừng gọi Hoàng hậu.”
Môi Hà Yến Đình như chu sa, khẽ mím : “Được, Trẫm gọi, Trẫm để khác gọi.”