Mang thai chạy trốn, cả nhà chồng độc ác phải hối hận - Chương 23: Lễ lợp mái

Cập nhật lúc: 2025-09-03 03:48:48
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm khi mặt trời lên, lễ lợp mái bắt đầu.

Lễ kết thúc, công nhân bắt đầu lợp ngói, chiều tối công trình thành.

Từ nay Bạch Đào Đào cũng nhà riêng, dù chỉ là nhà đất, nhưng ít nhất còn là nhà trống trơn.

Trả tiền công, gói đầu heo luộc cho công nhân mang về, đó là quy định khi xây nhà mới, đầu heo cúng lợp mái chủ nhà cho công nhân.

Bạch Đào Đào còn đặc biệt nấu cho ngon.

"Tốt quá, từ nay cũng nhà riêng, cha nương, đại ca, nhị ca, con nấu cơm, tối nay ăn ở đây về, ngày mai cả nhà đến sớm cùng con tân gia."

"Thôi , mấy ngày nay con cũng bận rộn, đặc biệt là hôm nay. Tối nay chúng ăn ở đây, mai chúng đến."

Bạch Chu Thị thương con, chỉ con sớm nghỉ ngơi.

Nhị ca của Bạch Đào Đào, Bạch Xuyên cũng phụ họa.

" , tiểu , dù ở nhà một chủ, chúng gặp thể đến bất cứ lúc nào, nhớ nhà cũng thể về bất cứ lúc nào. Hôm nay nghỉ ngơi sớm ."

Bạch Đào Đào tính cách của gia đình, thấy và nhị ca , cô cũng giữ nữa.

Tiễn gia đình , cô khóa cửa, theo Trần Vương Thị về nhà họ.

Nhà mới xây xong, ngày mai mới đồ đạc mang đến, Bạch Đào Đào ở nhà Trần Vương Thị thêm một đêm nữa.

Sáng hôm , thợ mộc từ xưởng mộc sớm mang hết bộ đồ nội thất mà Bạch Đào Đào đặt đến nhà.

Đừng tưởng rằng xây nhà chỉ tốn ba lượng bạc, bởi vì Bạch Đào Đào mang theo gì, khi xây nhà xong chỉ bốn bức tường trống trơn.

Nàng bắt đầu từ một viên gạch một viên ngói, cho nên ngoài việc xây nhà, còn mua sắm đồ nội thất.

Đồ nội thất nhà cũng rẻ, nàng vẫn chọn những loại gỗ rẻ nhất để đồ nội thất, những món đồ đắt tiền nàng thậm chí còn dám .

Chỉ như thôi, bộ rẻ nhất mà nàng chọn cũng bằng tiền xây nhà, cho nên cả trong ngoài nhà, nàng tiêu hết sáu lượng bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-23-le-lop-mai.html.]

May mà lúc yêu cầu trang trí cầu kỳ, nếu thì còn tốn thêm ít bạc nữa.

Tất nhiên, những thứ vẫn bao gồm các đồ vật khác, những thứ lặt vặt gộp cũng gần nửa lạng bạc.

Sau đó, chăn màn và bàn ghế ăn cơm nhà đẻ của Bạch Đào Đào chuẩn , những thứ nàng cần tốn bạc.

Quả thật, bất kể lúc nào dân thường cũng thấy tiêu tiền dễ hơn kiếm tiền.

Xây nhà là tốn tiền nhất.

Đồ nội thất mang đến, lắp đặt xong thì một buổi sáng trôi qua.

Ăn trưa xong, buổi chiều bên nhà họ Bạch mang theo chăn mới, bàn ghế, vui vẻ náo nhiệt đến nhà Bạch Đào Đào xông nhà.

Quy tắc xông nhà là cần đặt lò sưởi ở mỗi phòng trong nhà, lò sưởi cháy suốt một ngày một đêm, tức là từ chiều nay đến chiều ngày mai.

Từ xa, Trần Lưu Thị thấy căn nhà mới xây ở cuối làng bốc khói lên, liền bĩu môi và lẩm bẩm.

"Đồ ti tiện, là mua đất xây nhà mới, là mua đồ nội thất, xem ngươi bao nhiêu bạc để náo loạn mấy ngày.”

“Sớm muộn gì cũng khiến ngươi lóc cầu xin về. Còn đoạn , để xem ngươi rời khỏi chúng thì sống mấy ngày lành."

Nói xong, Trần Tiểu Hoa, con gái nhỏ của bà , .

"Nương, nương cũng thật là, bạc mà tam ca dùng mạng đổi lấy, mà nương đưa cho ả phung phí như , nương còn mong ả cầu xin về ?”

“Đợi ả cầu xin về thì tiền cũng tiêu hết còn gì, đến lúc đó còn mang theo một đứa con, nhà chúng cần loại nữ nhân như gì?”

“Số bạc ban đầu cho ả , thể mua cho nhị ca một tiểu cô nương về nương tử , hà tất là loại đàn bà như ả ."

Mấy ngày tin tam tẩu nhà ngoại và cha nương đoạn , một dọn ngoài sống, Trần Tiểu Hoa nhân dịp hôm nay nhà Bạch Đào Đào xông nhà liền tìm cớ về thăm nhà ngoại.

Tưởng rằng thể đến nhà Bạch Đào Đào ăn ké một bữa thịt, kết quả ăn miếng thịt nào nương kéo xuống ruộng việc suốt cả ngày.

Trần Lưu Thị lời con gái, liếc nàng một cái.

"Nhị ca ngươi tự chọn, nương cách gì? Ban đầu cho ả bạc ngươi tưởng nương cho , lúc đó ả cũng may mắn, gặp đúng lúc huyện lệnh đại nhân tới việc, huyện lệnh đại nhân bảo vệ ả, nương cho cũng . Hôm đó nương suýt mất mạng đấy."

Loading...