"Họ phá hoại danh tiếng nhà ở cổng xưởng, bánh bao nhà dùng thịt tươi, ăn sẽ chết.”
“Cha nghĩ đổi sang bán cơm thì sẽ mua ? Họ dám mua ?”
“Và, chúng bán bánh bao, họ cũng bán bánh bao, chúng bán cơm, cha nghĩ họ sẽ bán theo ?"
Nói xong, Trần Hữu Sinh lưng phòng.
Một lúc , mang ruia đeo lưng bằng gỗ từ phòng .
Trần Vương Thị thấy kéo con trai, :
"Con , con định ?"
Trần Hữu Sinh: "Nếu nhà coi trọng chuyện của con, thì từ nay con sẽ tự lo."
Trần Vương Thị: "Con ngốc, chúng coi trọng chuyện của con, luôn lo cho con, cha con mượn tiền giấu nương, nương mới .”
“ tiền cho , cũng , con ơi, đừng bỏ nương."
Trần Hữu Sinh ôm Trần Vương Thị:
"Nương, con bỏ nương, con nương già còn . Đợi con thành công, con sẽ về đón nương."
"Quay !"
Trần Đức Phúc hét lên.
Trần Hữu Sinh dừng chân, nhưng vẫn bước tiếp cửa.
Trần Đức Phúc thấy con dừng , hét lớn:
"Hôm nay con dám khỏi cửa, thì đừng bao giờ nữa."
Trần Hữu Sinh , cay đắng:
"Ngoài hét mặt chúng con, cha dám hét mặt họ ? Dám tìm họ lý luận ?”
“Họ dám ngang ngược vì cha sẽ tìm họ. Hôm nay họ dám ném phân bò, ngày mai còn dám gì hơn, tin thì cha cứ chờ xem."
"Trước đây họ bắt nạt tam tẩu thế nào? Giờ tam tẩu để họ bắt nạt nữa, cha thấy họ còn dám ngang ngược mặt tam tẩu ?”
“Nhà ai nhịn thì nhịn, con nhịn. Thầy dạy chúng con, nam tử đầu đội trời chân đạp đất, thể hèn nhát, càng thể để khác khinh thường."
Nói xong, Trần Hữu Sinh lưng .
Bạch Đào Đào đến kịp lúc ngăn và :
"Hữu Sinh, đừng nóng, gì từ từ với cha ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-165.html.]
Vừa bà con nhà đại phòng đánh , Bạch Đào Đào vội mặc áo chạy đến.
Kết quả là thấy Trần Hữu Sinh đang định bỏ nhà .
Lúc , bà con ngoài sân cũng vội vàng khuyên nhủ:
" , Hữu Sinh, chuyện gì thì cả nhà cùng bàn bạc. Con bỏ như thế, nương con sẽ đau lòng."
"Phải đó, con , con ? Tiền học phí ở thư viện thì ? Con tám tuổi khai tâm, mười hai tuổi đỗ đồng sinh, hai năm nữa đỗ tú tài, chỉ cha nương con, mà cả bà con cũng thơm lây.”
“Con đừng từ bỏ việc học, làng khó khăn lắm mới một cơ hội tiến , đều trông cậy con."
"Bà con cãi gì mà du học tiền, , Tống bà bà , Tống bà bà thể cho con mượn , con còn thiếu bao nhiêu, bà sẽ lấy. Con đừng bỏ học, con là niềm hy vọng của chúng ."
" , góp một ít là đủ."
Nghe những lời , Trần Hữu Sinh cảm động:
"Cảm ơn bà con, nhưng tấm lòng của con xin nhận. Con còn một chặng đường dài để học, thể cứ dựa .”
“Hơn nữa, con cháu bà con cũng cần học, nếu đều cho con mượn, họ ?"
Nói xong, Trần Hữu Sinh cảm kích chắp tay cúi chào , đó cúi chào riêng Bạch Đào Đào, :
"Tam tẩu, dù nhà thành công trong việc buôn bán, nhưng vẫn cảm ơn tẩu, cảm ơn tẩu luôn nghĩ đến nhà chúng . Sau nếu thành công, nhất định sẽ đền đáp tam tẩu."
Nói xong, Trần Hữu Sinh đầu mà rời .
Bạch Đào Đào ý định của Trần Hữu Sinh nên đề cập đến chuyện cho mượn tiền, cũng khuyên ngăn cản.
Nhìn bóng lưng của Trần Hữu Sinh, bà con ai cũng lo lắng, đau lòng.
"Thằng bé , lúc Tết còn qua, đây. Trên cũng tiền."
"Người một nhà chuyện gì mà thể bàn bạc giải quyết, nông nỗi ."
Trần Vương Thị thấy Trần Hữu Sinh xa , thì bệt xuống đất, bắt đầu lóc.
"Ôi trời ơi, sống nổi nữa, c.h.ế.t cho xong, c.h.ế.t nhà ông gì thì , tiền ông cho ai mượn thì mượn."
"Cuộc sống gì thế , nhà cửa đang yên ấm ba ngày hai bữa cãi , ngừng nghỉ."
"Con ơi, con bỏ nương mà , nương sống đây."
Nghe Trần Vương Thị lóc, mấy vị trưởng lão họ Trần và lý trưởng tới cũng ngạc nhiên.
"Chuyện gì ? Hữu Sinh lúc ? Không đến tháng Hai mới nhập học ?"
Lý trưởng hỏi.