Khi về đến nhà, tiểu Uyển Uyển thức dậy, Trần Hữu Nghị đang tã cho bé và chuẩn pha sữa bột.
Bạch Đào Đào động tĩnh liền giao việc dỡ hàng cho Cận mụ mụ và Viên Thúc nhà.
"Uyển Uyển, nương về , con đói ?"
"Ta đang chuẩn pha sữa bột cho con, nàng về , cần pha sữa nữa ?"
Trần Hữu Nghị hỏi.
"Để hâm nóng cho bé bú. Sáng nay ngoài cả buổi, n.g.ự.c căng sữa đau lắm, uống hai bát rượu gạo trứng khổ, uống."
Sống cùng Trần Hữu Nghị lâu, mặc dù cuộc sống vợ chồng thực sự, nhưng chuyện với thoải mái hơn nhiều, gì đó.
Chỉ là đôi khi xong thấy đúng, hai đều đỏ mặt.
Như lúc , Trần Hữu Nghị xong liền cảm thấy m.á.u nóng, để giảm bớt cảm giác đó, giao con cho Bạch Đào Đào vội vàng ngoài, nhà hít thở khí lạnh để bình tĩnh .
Bạch Đào Đào hiểu hôm nay chồng chạy nhanh , mặt đầy thắc mắc:
"Hôm nay thế? Chạy nhanh ."
Nói xong, Bạch Đào Đào ủ nóng , cho tiểu Uyển Uyển bú.
Cho b.ú xong, tiểu Uyển Uyển ngủ, Bạch Đào Đào vỗ nhẹ cho bé ợ đặt bé lên giường để bé tự ngủ, còn cô thì ngoài phân công công việc buổi chiều.
Buổi chiều họ nhiệm vụ quan trọng là bánh giầy.
Nghe nhà Bạch Đào Đào bánh giầy, thôn dân rộn ràng.
Sau bữa trưa, nhiều dân đến giúp, nhà nào cái nia lớn đều mang đến để đặt bánh giầy.
Đừng thấy những tham gia là già và trẻ con, nhưng họ việc cừ.
Trước đây tiệc đầy tháng cho Uyển Uyển, nên bếp dã chiến vẫn dỡ, giờ dùng đến, mỗi bếp đều hấp một nồi nếp, mỗi năm nồi, cối giã bánh giầy trong thôn cũng mang dùng.
Đàn ông phụ trách giã bánh, phụ nữ phụ trách nặn, trẻ con phụ trách ép.
Những viên bột nếp mềm dẻo qua tay trở thành những cái bánh nhỏ, trẻ con ép thành bánh giầy.
Sau đó bánh giầy xếp gọn gàng, để nguội sẽ cứng , thể cất mà biến dạng.
Mặc dù cái bánh giầy nặn , cái to, cái nhỏ, nhưng những món ăn bằng tay như đều ngon.
Bận rộn cả buổi chiều, dù trời lạnh nhưng ai cũng toát mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-120.html.]
Mồ hôi là mồ hôi hạnh phúc.
Mọi đều rạng rỡ.
Trẻ con háo hức chờ khi xong việc sẽ nướng một cái bánh giầy ăn.
Nếu nhà đường, lúc lớn chú ý, chúng sẽ rắc thêm ít đường lên bánh giầy, ăn dẻo ngọt, gì hạnh phúc hơn.
Nhờ sự giúp đỡ của thôn dân, lượng bánh giầy dự kiến của Bạch Đào Đào cuối cùng cũng xong.
Đếm xong, những cái thừa chia cho những đến giúp, mỗi hai cái mang về ăn, trẻ con cũng phần.
Cầm hai cái bánh giầy, ai cũng vui mừng khôn xiết.
Lúc , tình cảm của thôn dân chân thật, giúp việc cả buổi chiều, dù chỉ hai cái bánh giầy cũng thấy thỏa mãn.
"Ngày mai nếu rảnh, mong đến giúp, đặt mấy con lợn ở lò mổ, sáng sớm sẽ mang đến, khi đó cần đến giúp thịt lợn."
Phát bánh giầy xong, Bạch Đào Đào tranh thủ khi về.
Vợ của lý trưởng, Trần Trâu Thị, tò mò hỏi:
"Nương tử của Hữu Nghị, cháu bánh giầy thịt lợn là định gì? Nhiều như cháu cũng ăn hết, định gì nữa ?"
Bạch Đào Đào đáp:
"Không gì, chỉ là sắp Tết, cháu chuẩn chút quà Tết cho công nhân, cũng nhiều, mỗi năm cân thịt, bốn cái bánh giầy và một lượng bạc tiền thưởng."
"Thêm đó, những khai hoang ở núi hoang cũng sẽ mỗi ba cân thịt, bốn cái bánh giầy và một cân đường đỏ."
Lời của Bạch Đào Đào dứt, thêm phần phấn khởi.
"Không ngờ việc ở xưởng cũng quà Tết."
"Quan trọng là, họ chỉ mới việc vài tháng thôi."
"Quà Tết là gì, còn cả một lượng bạc tiền thưởng nữa. Đó là tiền lương một tháng đấy."
"Người khai hoang cũng quà Tết, còn một cân đường đỏ. Năm nay nhà hai việc ở xưởng, một khai hoang, quà Tết năm nay cần tốn tiền mua nữa ."
Trần bà bà tính toán quà nhà thể nhận, vui khép miệng .
Vui là , ba thì mười ba cân thịt, cả năm nhà bà cũng chắc ăn nhiều thịt như .
Ngoài còn bánh giầy, đường đỏ, và hai lượng bạc.
Mọi đều ngưỡng mộ.