Lưu Chiêu Đệ và Triệu bà tìm kiếm khắp xung quanh chân núi nhưng thấy bóng dáng Triệu Lập Kim và Trần Tú Hòa , lòng nóng như lửa đốt.
"Mẹ, giờ ? Lập Kim nó... nó..." Lưu Chiêu Đệ bà Triệu, trong lòng sợ hãi vô cùng. Con trai bà còn nhỏ như , đấu với Trần Tú Hòa ?
TBC
"Chắc chắn là lên núi ! Để tìm, con về nhà hỏi xem Lập Văn điên khùng nó !" Triệu bà định tự về hỏi, nhưng sợ con dâu cả khống chế nổi con dâu ba, đành tự lên núi tìm.
Bên , Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ đang cho em gái uống sữa.
"Tuế Tuế ngoài lúc uống sữa phát tiếng, còn lúc nào cũng im thin thít." Triệu Lập Võ chống cằm em gái đang gọn trong lòng trai. Cô bé trắng trẻo, bụ bẫm, là đứa bé đáng yêu nhất mà từng thấy.
"Lớn lên một chút sẽ hoạt bát hơn thôi." Triệu Lập Văn giải thích cho em trai hiểu là em gái thể sẽ ngốc. Cậu bé cũng chỉ mới 4 tuổi đầu. Mà thôi, chuyện gì cũng ngoại lệ."Sau rảnh rỗi thì em chuyện với Tuế Tuế nhiều hơn, em sẽ phản ứng đấy."
"Vâng ạ!" Triệu Lập Võ bắt chước dì tư dỗ dành Bảo Châu, trêu chọc em gái. Lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Chiêu Đệ đập cửa rầm rầm: "Mở cửa! Mở cửa ! Mẹ mày , mày hả?"
Nghe thấy tiếng Lưu Chiêu Đệ, Triệu Lập Văn theo bản năng đưa tay bịt tai em gái. bé phát hiện em vẫn mút sữa ngon lành, dường như hề ảnh hưởng bởi tiếng đập cửa.
"Anh, giờ ?" Triệu Lập Võ ở cửa , ngoài qua khe cửa, thấy Lưu Chiêu Đệ vẫn đang đập cửa, miệng mồm ngày càng cay nghiệt.
"Lấy bông gòn đây, nhét tai cho đỡ ồn." Triệu Lập Văn hất hàm về phía tủ đầu giường, nơi để sẵn một nắm bông gòn. Trải qua nhiều kiểm chứng, Triệu Lập Văn em trai thừa hưởng sức khỏe của bố, đ.á.n.h với Lưu Chiêu Đệ cũng thành vấn đề. Tuy nhiên, chuyện gì thể tránh thì nên tránh. Dù thì em trai bây giờ tuy khỏe mạnh nhưng thấp bé, kinh nghiệm đ.á.n.h .
Lưu Chiêu Đệ thấy bên trong động tĩnh gì, cũng ai ở nhà . Dù thì với tiếng động lớn như , lý nào Triệu Tuế .
Chuyện của Triệu Tuế Tuế chỉ nhà họ Triệu , ngoài còn Trần Tú Mai, con dâu trưởng thôn, cũng là dì tư của Triệu Lập Văn.
Triệu bà tìm kiếm khắp núi Lộc Minh mà thấy cháu trai , đang định xuống núi thì gặp một lấy củi. Hỏi han mới cháu trai đưa lên núi Tiểu Ấn. Triệu bà dặn đó về báo tin cho con dâu cả, đó vội vàng chạy về phía núi Tiểu Ấn.
Khi bà tìm thấy , Trần Tú Hòa đang cầm rìu, mặt Triệu Lập Kim đang quỳ gối dập đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-789.html.]
"Nhà lão Tam, cô gì ?"
"Làm gì ? Đương nhiên là để cho cái thứ ch.ó c.h.ế.t quỳ xuống xin con gái ." Trần Tú Hòa Triệu bà tử, ánh mắt lạnh như băng.
Triệu Lập Kim dập đầu bao nhiêu cái, thấy bà nội lên tiếng, lập tức kêu cứu: "Bà nội, cháu đau quá!"
Lúc Triệu bà tử mới phát hiện mặt cháu trai sưng vù như cái bánh bao, đau lòng đến mức suýt : "Đánh cũng đ.á.n.h , đầu cũng dập , như là ."
"Chưa , như đủ, Triệu Lập Kim mỗi ngày đều đến dập đầu xin con gái ." Trần Tú Hòa cũng chừng mực, dù hận đến mấy cô cũng thể vì tên súc sinh Triệu Lập Kim mà liều mạng, nếu trong nhà còn ba đứa con nhỏ đang chờ cô nuôi nấng, cô thề sẽ c.h.é.m c.h.ế.t Triệu Lập Kim.
Trần Tú Hòa cũng từng nghĩ đến việc đ.á.n.h gãy tay chân Triệu Lập Kim, nhưng như nhà cả sẽ dịp bám lấy nhà cô.
"Làm gì chuyện họ ngày nào cũng quỳ gối mặt em họ, cô sợ Ngũ nha đầu ở suối vàng trách tội ?" Triệu bà tử còn đến mỗi ngày, cau mày đồng ý. Nếu trong tay con dâu thứ ba đang cầm búa, bà lao đ.á.n.h cho một trận . Giờ phút , cháu trai đang con dâu thứ ba khống chế, bà là chồng cũng chỉ thể nhẫn nhịn mà chuyện trái.
Triệu Lập Kim ngờ bà nội đến mà cũng thể giải cứu ngay lập tức, chỉ thể tiếp tục dập đầu lưỡi búa sắc bén.
Ba cứ giằng co như , tốc độ dập đầu của Triệu Lập Kim càng ngày càng chậm. Tháng bảy, mặt trời gay gắt như thiêu đốt, cho đến khi nắng lên đỉnh đầu, Triệu Lập Kim lảo đảo ngã xuống, gượng dậy nổi nữa.
Trần Tú Hòa xổm xuống kiểm tra, xác định vấn đề gì mới đá sang một bên, đó khoác búa xuống núi, khi còn để một câu: "Ngày mai tiếp tục."
Vừa về đến nhà, Trần Tú Hòa bắt gặp ánh mắt lo lắng của chị dâu, cô khẽ nhếch mép: "Chị dâu, em yên tâm, em chừng mực."
Tiền Xuân Phân thở phào nhẹ nhõm: "Em ăn cơm ."
Lưu Chiêu Đệ thấy chồng cõng con trai xuống núi từ xa, vội vàng chạy đến hỏi han: "Mẹ, Lập Kim chứ?"
Triệu bà tử đặt cháu trai xuống để con dâu cõng, con dâu cả hỏi, bèn trút hết cơn giận ở chỗ con dâu thứ ba lên đầu con dâu cả: "Mắt mũi con mù ? Không thấy mặt Lập Kim sưng thành cái bánh bao thế ?"
Lưu Chiêu Đệ thấy mặt con trai sưng vù, đau lòng thôi: "Trần Tú Hòa đáng c.h.ế.t, con sẽ liều mạng với cô ."