Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 767
Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:34:39
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi nhà Đỗ Chi Mai, Nguyên Thịnh đưa túi ô mai cho Vương Thủy Hoa: "Này, thích ăn ô mai."
Vương Thủy Hoa ban đầu định nhận, nhưng thấy ánh mắt thèm thuồng của em trai, cô bé liền nhận lấy: "Cảm ơn ."
"Không gì. Vậy về đây." Nguyên Thịnh phẩy tay, xoay bước nhà.
Triệu Tuế Tuế theo nhưng gì. Chuyện của hai , cô tiện xen .
Có lẽ là nhận thức thời gian em ở bên sắp kết thúc, những ngày đó, Triệu Tuế Tuế gần như lúc nào cũng lẽo đẽo theo trai như cái đuôi, giống như hồi bé, cũng cùng .
lúc , nơi duy nhất thể đến chơi chỉ sân trượt tuyết. Gần như sáng nào Triệu Tuế Tuế cũng ngoài trượt vài vòng cho khỏe .
Mười năm đóng quân ở huyện Hà, sư đoàn Tung Sơn chỉ xây hai sân trượt tuyết. Sau trượt tuyết cũng chắc cơ hội, vì thế, bọn trẻ trong khu tập thể gần như ngày nào cũng đến đây chơi.
Triệu Tuế Tuế cất ván trượt, chuẩn về nhà. Thật ngày nào cũng trượt tuyết cũng chán, mai là rằm tháng Giêng , qua rằm là coi như Tết kết thúc.
Về đến nhà, Triệu Tuế Tuế thấy cha cũng ở nhà. Bình thường giờ ông bao giờ về, hôm nay chuyện gì, là sắp nhiệm vụ đấy chứ?
Triệu Quảng Thúc vẻ mặt nặng trĩu, thấy con trai út và con gái út trở về, ông gượng : "Thích trượt tuyết đến cơ ?"
"Vâng ạ. Ở Kinh đô sân trượt tuyết, bộ đội cũng hiếm khi xây dựng, cơ hội thì chơi cho . mai con nữa, để dành cảm giác mới lạ." Triệu Tuế Tuế cởi áo khoác , đồ xong liền lên giường lò, cha .
Triệu Lập Võ treo quần áo của hai em lên tường cho hong khô, đó cũng xuống theo. Cậu nhận tâm trạng cha vẻ liền huých vai em gái, hiệu cho cô bé hỏi.
Triệu Tuế Tuế dậy, đến lưng cha, đặt hai tay lên vai ông, nhẹ nhàng xoa bóp: "Cha, cha buồn thế ạ?"
Triệu Quảng Thúc vỗ vỗ lên tay con gái đang xoa bóp cho , kể nội dung cuộc điện thoại nhận từ thành phố Bình Ninh sáng nay: "Ung thư phổi của ông nội con là giai đoạn cuối , di căn nhiều quá, cứu nữa."
"Hay là đến Kinh đô xem ạ?" Triệu Tuế Tuế cha nỡ. Ung thư phổi giai đoạn cuối ở thế kỷ 21 còn chữa , huống hồ là bây giờ. Cô bé rõ hiện tại ở Mỹ phương pháp điều trị ung thư phổi nào tiên tiến . Giờ mà nước ngoài thì khó vô cùng, chừng mới dò hỏi thủ tục tống nhà giam. Nghĩ , cô bé thôi nữa.
Đến Kinh đô, nếu ông nội tích cực phối hợp điều trị, lẽ còn sống thêm vài năm, nhưng tiên giúp ông định tâm lý thì mới thể tiến hành điều trị bằng thuốc. Bệnh tình của ông nội chủ yếu là do suy nghĩ nhiều mà .
Triệu Quảng Thúc lắc đầu. Ông chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t, hiểu rõ con cũng sẽ ngày . Mọi chuyện giờ xem quyết định của cha thế nào.
Ung thư phổi mà phát hiện sớm thì còn thể cố gắng điều trị, đằng đến lúc phát hiện thì là giai đoạn cuối, chữa trị thế nào thì cùng lắm cũng chỉ kéo dài thêm một năm.
"Kiểm tra nữa ?" Triệu Tuế đặt tay lên trán cha, dùng tay vuốt phẳng nếp nhăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-767.html.]
"Ừ, lo lắng kết quả kiểm tra sai, bác hai con định đến bệnh viện kiểm tra một , nếu vẫn là giai đoạn cuối thì chữa nữa." Triệu Quảng Thúc thấy con gái nhíu mày theo , mở miệng : "Lần là như ý nguyện của ông nội con , trị trị đều như ."
Bác sĩ ở thành phố Bình Ninh đưa phác đồ điều trị, điều trị thể sống lâu thêm 3 năm, nhưng với tình hình ông Triệu tích cực phối hợp hiện tại thì đoán chừng chỉ 1 năm, một năm cơ bản đều chạy đến bệnh viện uống nhiều t.h.u.ố.c để duy trì sự sống, điều trị nửa năm.
Lời dặn như chẳng khác nào bác sĩ trực tiếp với bệnh nhân rằng họ sắp c.h.ế.t, năm nay thì là năm , xác suất sống đến ba năm là cực kỳ thấp.
"Ông nội chắc chắn điều trị." Triệu Lập Võ rót cho cha một cốc nước để ông súc miệng.
"Hy vọng là ông thể gắng gượng đến khi hai đứa nghiệp đại học, hẳn là , ông coi trọng sinh viên đại học." Triệu Quảng Thúc con trai và con gái út, đến chuyện ông sẽ tham dự lễ nghiệp của hai con.
"Thật ? Bố xin nghỉ phép ?" Triệu Tuế mừng rỡ hỏi, trai cô nghiệp cha đều .
"Mẹ chắc chắn vấn đề gì, chỉ là lúc đó bố nhiệm vụ ."Trần Tú Hòa lập tức cho bà nhất định sẽ tham dự lễ nghiệp của con trai và con gái út.
Phải đầu cuối chứ, ngay từ đầu là Trần Tú Hòa đưa con trai út và con gái út đến kinh đô học tập, bây giờ các con chuẩn nghiệp, bà đương nhiên tham gia lễ nghiệp.
"Tuyệt quá, đến lúc đó chúng chụp thật nhiều ảnh." Triệu Tuế gật đầu thật mạnh, nhớ đến lúc trai nghiệp cũng , cô cứ nghĩ lúc nghiệp cũng như ," mà khi nghiệp đại học em còn học lên nghiên cứu sinh, như tính là nghiệp ?"
"Tất nhiên là tính, đây là nghiệp đại học, chờ con học xong nghiên cứu sinh là lễ nghiệp nghiên cứu sinh, đến lúc đó bố nhất định sẽ tham dự lễ nghiệp của con." Triệu Quảng Thúc vui mừng con gái nhỏ, con bé thật sự nỗ lực.
Ban đầu Triệu Quảng Thúc chỉ mong con gái nhỏ khỏe mạnh là ; đó con bé khôi phục thần trí, biểu hiện thông minh, ông nghĩ con gái thi đại học, một công việc định là ; kết quả con bé tạo hóa riêng, đầu tiên là bái một thầy , thầy chỉ dẫn, hiện tại nhận vị trí ngoại giao.
Triệu Tuế nhận thấy tâm trạng của cha vẫn , nhưng cô thể giống như đây ôm hôn ông, chỉ thể liên tục tìm chủ đề, vẫn là lúc nhỏ dễ dỗ dành khác hơn.
Triệu Quảng Thúc đương nhiên con gái nhỏ đang cố gắng chọc cho ông vui, thật ông cũng nghĩ thông suốt , thể chữa trị thì nghĩa là ép buộc cha ông cố gắng sống tiếp, hiện tại điều trị cũng khác biệt gì mấy, cứ theo ý của ông , bác sĩ cũng , cho dù điều trị thì cũng chẳng khác nào chịu khổ, về cơ bản chỉ thể giường.
Dần dần, Triệu Tuế phát hiện cha đang cố ý trêu chọc , nhưng như cũng chứng tỏ ông nghĩ thông suốt.
"Chỉ là cảm thấy hai năm liên tiếp cha đều qua đời, thật sự là thế sự vô thường." Triệu Quảng Thúc thở dài, nghĩ thì duyên phận của cha ông thật sự quá ngắn ngủi, từ năm mười bốn tuổi chạy nạn rời khỏi nhà, hơn 30 năm qua, tổng cộng thời gian ông về nhà đến 1 năm.
TBC
"Ăn cơm ." Trần Tú Hòa bưng một rổ bánh bao từ trong bếp , hôm nay nhà họ ăn bánh bao chấm cháo kê.
Triệu Tuế mâm cơm là tinh bột, món rau duy nhất là dưa muối xào ớt cay: "Khi nào mới đến mùa xuân, con ăn rau xanh."
"Còn sớm lắm, ớt xanh ăn là ." Trần Tú Hòa nghĩ đến rau hẹ mới trồng trong nhà, đợi con trai út và con gái út trở về kinh đô sẽ còn mà ăn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Triệu Tuế và Triệu Lập Võ sắp lên đường trở về kinh đô.