"Người là Hạo Dương ?" Triệu Tuế khẳng định, mặc dù mặt Lưu Hạo Dương lấm lem.
"Để xem , em về ." Triệu Lập Võ đưa hộp cơm cho Triệu Tuế, chạy theo Lưu Hạo Dương.
Triệu Tuế nhận hộp cơm, bóng lưng trai, Lưu Hạo Dương tới chỗ bác sĩ.
Vốn tưởng một năm mới gặp , ngờ Lưu Hạo Dương xuất hiện, Triệu Tuế hít một thật sâu, về phía phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lưu Hạo Dương đang chuyện với Triệu Lập Võ, như cảm nhận điều gì, ngẩng đầu về phía Triệu Tuế, nhớ đến viên kẹo cho cô, cô phát hiện điều gì ,"Triệu Tuế, lâu gặp."
"Anh Hạo Dương, thương ?" Triệu Tuế sự cẩn trọng trong giọng của Lưu Hạo Dương, nhưng cô bây giờ lúc để hỏi.
"Không, m.á.u là của đồng đội." Lưu Hạo Dương đèn đỏ cửa phòng cấp cứu, đồng đội , cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Uống chút nước đường , đây là của khác còn dư ." Triệu Tuế đưa cốc nước đường còn cho Lưu Hạo Dương: "Uống xong lấy hộp cơm lấy nước nóng mà uống."
Lưu Hạo Dương cõng đồng đội chạy mấy chục cây , đói lả, cũng chẳng để ý nước đường thừa , nhận lấy uống một hết sạch, định lấy nước nóng.
"Để em." Triệu Lập Võ nhận hộp cơm từ tay Lưu Hạo Dương, bảo nghỉ ngơi xoay lấy nước.
Triệu Lập Võ khỏi, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn Triệu Tuế và Lưu Hạo Dương.
Nhìn Lưu Hạo Dương ôm , Triệu Tuế hỏi: "Nhiệm vụ ạ?"
"Ừ." Lưu Hạo Dương gật đầu, đang định chuyện với Triệu Tuế thì thấy bà nội dẫn tới,"Bà nội."
"Hạo Dương, cháu chứ?" Trần Tiểu Mễ gọi đến phẫu thuật, ngang qua cháu trai khỏi lo lắng hỏi một câu, nhưng bà vẫn tiếp tục .
"Cháu ." Lưu Hạo Dương với bóng lưng bà nội.
Trần Tiểu Mễ thấy cháu trai thì cũng yên tâm, bà thấy cháu trai đây thì nó , nhưng vẫn chính miệng nó mới yên lòng.
Bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn Triệu Tuế và Lưu Hạo Dương, như thể đoàn từng xuất hiện.
"Anh Hạo Dương, rửa mặt và tay ." Triệu Tuế thấy mặt mũi, tay chân Lưu Hạo Dương dính đầy máu, bèn đề nghị.
"Ừ, để rửa." Nhìn qua cửa kính, Lưu Hạo Dương cũng thấy bẩn quá, bèn xoay nhà vệ sinh.
Lưu Hạo Dương , Triệu Lập Võ cầm nước ,"Anh Hạo Dương ?"
"Đi vệ sinh ." Triệu Tuế xuống ghế, cầu mong nhiệm vụ đều bình an trở về, bao gồm bố và trai cô, Lưu Hạo Dương và hàng vạn lính đang ngày đêm bảo vệ đất nước.
Triệu Tuế và Triệu Lập Võ đợi một lúc lâu Lưu Hạo Dương mới , thấy ngoài quần áo dính m.á.u thì thương gì, cả hai mới yên tâm,"Anh Hạo Dương, chúng em về đây."
"Ừ, hai em về , đợi ở đây." Thấy cũng đến giờ cơm, Lưu Hạo Dương bảo hai em Triệu Tuế về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-733.html.]
Trên đường về, Triệu Tuế ghé qua nhà Lưu Hạo Dương, báo cho Trần Tiểu Miêu Lưu Hạo Dương đang ở bệnh viện.
TBC
"Hạo Dương chứ?" Trần Tiểu Miêu lo lắng hỏi.
"Anh ạ." Triệu Tuế vỗ nhẹ tay Trần Tiểu Miêu, đáp.
Về đến nhà, Trần Tú Hòa bưng bánh bao từ trong bếp ,"Sao lâu thế?"
"Vừa khỏi bệnh viện thì gặp Hạo Dương ôm đồng đội đến cấp cứu, chúng con ở xem ." Triệu Tuế kể chuyện ở bệnh viện cho .
"Ra , Tiểu Võ, con mang cơm cho Hách Cường ." Nghe , Trần Tú Hòa chỉ hộp cơm bàn bảo con trai sớm về sớm.
Triệu Lập Võ cầm hộp cơm bọc cẩn thận, vội vã về phía bệnh viện, tuy hộp cơm bọc kỹ nhưng ngoài trời đang âm hơn hai mươi độ, nhanh kẻo nguội.
Nếu trong hộp cơm canh nóng, Triệu Lập Võ chạy .
Trần Tú Hòa bày cơm nước lên bàn chờ con trai về ăn cơm, thấy con gái ngẩn , bà chợt nhớ đến năm ngoái con gái tập uống rượu,"Tuế Tuế, con uống rượu ? Uống nửa chén cho ấm ."
"Không uống , bây giờ con uống một chai Nhị Oa Đầu cũng say." Triệu Tuế ưỡn n.g.ự.c tự hào báo cáo tửu lượng rèn luyện suốt một học kỳ cho .
Nghe , Trần Tú Hòa hài lòng gật đầu, như thì , sẽ như cháu trai bà, mới uống mấy chén say, con gái bà tự chủ, sẽ để khác chuốc say,"Vậy lát nữa tắm về uống nửa chén? Ngồi xe lửa hai ngày liền, trời lạnh, uống chút rượu cho dễ ngủ."
"Vâng cũng , Hạo Dương uống nhỉ?" Triệu Tuế gật đầu đồng ý, nghĩ đến Lưu Hạo Dương, chắc chắn nhiệm vụ nguy hiểm, là tặng một bình rượu sâm bồi bổ.
"Không cần, canh gà hầm ba miếng , thứ dùng mới ." Trần Tú Hòa nghĩ đến nhân sâm trong nhà, đây chính là thứ : "Nghe núi Trường Bạch nhiều nhân sâm hoang dã, chúng dịp mua vài củ về."
"Mẹ, trong nhà còn nhiều mà." Triệu Tuế nghĩ đến bốn cây nhân sâm cô mua hoặc đào năm ngoái, trừ nửa cây cắt lát còn thừa , hai cây đang ngâm rượu, còn hai cây một to một nhỏ động đến.
Vừa hầm canh gà dùng chính là phần cắt lát đó bảo quản, còn non nửa lượng.
"Thứ dĩ nhiên là càng nhiều càng , con thử nghĩ xem, trai con nhập ngũ, chuẩn nhiều một chút mới ." Trần Tú Hòa nghĩ đến con đường của con trai út, khỏi lo lắng.
"Anh trai giỏi lắm, trong trường ai là đối thủ của ." Triệu Tuế cô đang nghĩ gì, trai cô lính quả thực đáng tiếc, hơn nữa tòng quân cũng là ước mơ từ nhỏ của .
"Mẹ , vợ lính hơn 20 năm , cần con an ủi." Trần Tú Hòa vuốt mũi con gái, trong lòng thấy may mắn vì con trai cả và con gái út chọn con đường quân ngũ.
Tuy lính vẻ vang, nhưng phụ nữ nào chồng con lính, xa nhà biền biệt đành, còn sợ mưa b.o.m bão đạn chiến trường, thương vong bất cứ lúc nào.
Triệu Tuế cảm nhận tâm trạng của , tựa vai bà kể những chuyện vui mấy tháng nay ở kinh đô để bà khuây khỏa.
Trần Tú Hòa con gái nhỏ líu lo dỗ dành, ôm cô lòng đu đưa,"Nhà , Tuế Tuế chính là trái ngọt của ."
Qua một lúc lâu, Triệu Lập Võ mới mang theo hộp cơm trống trở về.
"Ăn cơm thôi." Trần Tú Hòa đợi con trai xuống, tuyên bố ăn cơm.