Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 707

Cập nhật lúc: 2025-10-16 12:57:23
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rời khỏi huyện thành, Triệu Tuế một đường đạp xe về phía khu nhà tập thể.

Mới khỏi huyện thành bao lâu, cô thấy một chạy về phía , tới chính là tên cướp lúc nãy định cướp cô.

Tên cướp hiển nhiên cũng thấy Triệu Tuế, xung quanh đây ai, định trả thù, lúc ngang qua Triệu Tuế liền đạp một cú xe đạp của cô.

Triệu Tuế nhanh chân hơn, khi đối phương kịp chân nhảy xuống xe, tung một cú đá xoay tròn, đạp bay xa.

Tai thấy tiếng "rầm" của chiếc xe đạp ngã lăn đất, ánh mắt cô tên cướp trở nên lạnh lẽo hơn.

Tên cướp thấy Triệu Tuế mặt mày lạnh tanh bước tới, cú đá của cô khiến n.g.ự.c đau đến mức thở nổi, xương sườn chắc cũng gãy mất, vô thức lùi về phía , run rẩy hỏi: "Cô... cô gì?"

" ? Xe đạp của hỏng , đền tiền!" Triệu Tuế dẫm một chân lên tay của tên cướp, cho tiếp tục lùi về .

" đền, đền, tha cho ." Tên cướp ngờ cô gái nhỏ hung dữ như , huyện Hà đúng là khắc tinh của , ngày mai nhất định đổi chỗ khác mới .

"10 đồng." Triệu Tuế chút do dự hét giá.

"Cái... Được, đưa." Tên cướp thấy 10 đồng, trong lòng định bụng cự tuyệt, nhưng bây giờ gươm đao đang kề cổ, 10 đồng thì , cướp .

Triệu Tuế tờ 10 đồng trong tay tên cướp, suy nghĩ một chút vẫn nhận lấy, đó từ trong túi đeo chéo lấy sợi dây câu, trói c.h.ặ.t t.a.y chân .

Tên cướp cứ nghĩ khi đưa tiền Triệu Tuế sẽ tha cho , nào ngờ cô trói , lập tức giãy giụa, nhưng dây câu càng giãy càng đau,"Không đền tiền ? Tha cho ."

"Mơ tưởng hão huyền, cái túi vải của chứ gì? Nói mau, cướp của ai?" Triệu Tuế nhặt chiếc túi vải rơi bên cạnh lên, chiếc túi rõ ràng là của con gái.

Bên cạnh túi vải còn một cuốn sổ, hai chữ "Quan Tuyết" hiện mắt, thật trùng hợp, thì chủ nhân của chiếc túi là Quan Tuyết, chuyện thật là...

Không Quan Tuyết xuống trung đoàn , để cho một tên cướp cướp đồ như ?

"Đồng bọn của ?"

Tên cướp đang vặn vẹo bỗng cứng đờ ,"Đồng bọn gì?"

"Giả vờ cái gì, ở đầu hẻm, chính định đưa tìm ." Triệu Tuế lạnh tên cướp đang đất.

" đồng bọn." Tên cướp kiên quyết khai đồng bọn, khăng khăng một , đồng thời cầu xin Triệu Tuế tha cho ," đưa cô 20 đồng, tha cho ."

"Nằm mơ , sẽ tiễn tù ăn cơm tù." Triệu Tuế xung quanh, chỗ nào để giấu , chẳng lẽ chở lên huyện?

Tên cướp thấy Triệu Tuế thật sự đưa đến đồn cảnh sát, trong lòng thầm hận, thấy chạy tới liền vội vàng kêu cứu,"Cứu với, cướp..."

Quan Tuyết tiếng động lập tức chạy tới, thấy Triệu Tuế và tên cướp đất, rằng xông lên cho tên cướp một cái tát,"Nói, đồng bọn của !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-707.html.]

" , đồng bọn." Nhìn thấy Quan Tuyết, tên cướp cảm thấy phi vụ ở huyện Hà thật sự khó ăn, cũng gặp " quen" .

"Túi vải của đây." Triệu Tuế đưa chiếc túi cho Quan Tuyết.

Quan Tuyết nhận lấy túi, kiểm tra bên trong thấy thiếu gì,"Cảm ơn , thể mượn xe đạp của chạy lên huyện báo án ? Xe của đồng bọn của tên lừa lấy mất ."

Thì Quan Tuyết cũng lên huyện, thấy thời tiết nên xe buýt, ai ngờ đường gặp cướp, xe đạp thì cô giữ , nhưng túi xách thì cướp mất. Lúc đó cô kịp suy nghĩ gì, lập tức đuổi theo tên cướp, chạy một đoạn mới sực nhớ xe đạp, thì thấy chiếc xe một khác lấy mất. Tên cướp túi và tên cướp xe chạy về hai hướng khác , Quan Tuyết đành đ.á.n.h liều đuổi theo tên cướp túi .

Triệu Tuế dựng xe đạp của lên, thấy chỉ trầy xước một chút, vấn đề gì,"Được, cho mượn."

Quan Tuyết đẩy xe, chạy một mạch huyện, Triệu Tuế ở trông chừng tên cướp.

Đáng tiếc trời nhiều mây quá, nếu cô nhất định lột áo tên cướp phơi nắng mới hả giận.

"Cô em, cho em 100 tệ, tha cho ." Tên cướp vẫn đang giãy giụa, mãi đến khi ngửi thấy mùi m.á.u tanh mới phát hiện tay dây câu cứa rách, bắt đầu tung chiêu dụ dỗ Triệu Tuế.

"Không , trừ phi cho một vạn đồng sẽ tha cho ." Triệu Tuế giở giọng sư tử ngoạm, ở niên đại cũng bao nhiêu hộ vạn nguyên, đương nhiên ngoại trừ những vốn giàu từ đời .

"Cô... cho cô vàng ?" Tên cướp ngờ Triệu Tuế dám đòi nhiều như , nhưng còn nước còn tát, bây giờ cứ đồng ý với cô , tính tiếp.

"Anh vàng? Có bao nhiêu?" Triệu Tuế bắt đầu dò hỏi.

TBC

"Mười chỉ vàng, thế nào, cô thả , lập tức dẫn cô lấy." Trong lòng tên cướp sốt ruột, nơi cách đồn cảnh sát huyện xa, Quan Tuyết lúc nào cũng thể mang theo công an .

"Một chỉ vàng cũng 30 gam, 10 chỉ là 300 gam, bây giờ một gam vàng còn tới 4 đồng, 10 chỉ vàng nhiều nhất cũng chỉ 1200 đồng, kém quá xa 1 vạn đồng." Triệu Tuế vẻ một thương gia, tỏ ý vụ mua bán lời.

" chỉ chừng đó thôi, nhiều nhất cho cô thêm hai chỉ vàng." Tên cướp bắt đầu kêu ca, cũng hẳn là kêu ca, càng nhiều hơn là lo lắng, thời gian càng lâu càng sợ của đồn cảnh sát đến.

"Không , ít nhất 50 chỉ vàng." Triệu Tuế tiếp tục giở giọng sư tử ngoạm.

"Năm mươi chỉ? Cô bán cũng đáng giá nhiều như , nhiều nhất là mười lăm chỉ." Tên cướp thấy Triệu Tuế trả giá, cho rằng cô thật sự buông tha cho , chỉ là tham lam nhiều hơn, tiếp tục tăng giá.

"Phải 50 chỉ, đưa , đưa thì chờ đến lúc cải tạo lao động , chừng ngay cả cơ hội cải tạo cũng ." Triệu Tuế tiếp tục dọa nạt.

"Tối đa 20 chỉ, nhiều hơn còn." Tên cướp cũng lo lắng hưởng án treo, hiện tại tội trộm cắp cướp giật, mỗi nơi mỗi thời kỳ đều hình phạt khác , dám đ.á.n.h cược.

"50 chỉ." Triệu Tuế kiên trì .

"Cô nãi nãi ơi, thực sự nhiều như , 20 chỉ là bộ gia sản của ." Tên cướp nước mắt nước mũi giàn giụa,"Chúng thì công an đến, 20 chỉ vàng cô cũng ."

"Anh dám uy h.i.ế.p ?" Triệu Tuế hừ lạnh một tiếng, tên cướp đưa lưng về phía huyện thành nên phát hiện Quan Tuyết đang dẫn công an tới.

 

Loading...