Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 579

Cập nhật lúc: 2025-10-12 22:10:12
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Tuế Tuế ở một bên , cảm thấy Thím Đông chút , thở dốc chút nặng nhọc. Cô lên tiếng: "Thím Đông, hít thở chậm một chút."

Vừa dứt lời, Thím Đông hai mắt trợn ngược, ngã vật xuống.

May mà đó Thím Đông xuống, nên chỉ ngất xỉu mặt đất chứ ngã nghiêm trọng.

Mọi xung quanh thấy , nhao nhao chạy đến hỗ trợ.

Thím Long dùng sức bấm huyệt nhân trung cho Thím Đông, một lúc lâu bà mới tỉnh .

"Có say nắng ?" Hoa Tiểu Liên đến bên cạnh Triệu Tuế Tuế, Thím Đông tỉnh nhưng vẫn sức lực.

"Trời tháng ba gì đến nỗi say nắng, chắc chắn là tức giận quá đấy, mất bao nhiêu lương thực mà tức đến ngất xỉu thế ." Hồ Chiêu Đệ lên tiếng.

Thím Đông dựa Thím Long, thấy giọng điệu phần hả hê của Hồ Chiêu Đệ, nghĩ đến chuyện hôm qua Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ mất quân trang, lập tức nhảy dựng lên: "Có con trai bà hả? Hôm qua trộm quần áo, hôm nay trộm lương thực."

Hồ Chiêu Đệ xong lập tức nổi giận: "Bà chứng cứ gì ? Vừa mở miệng vu oan cho con trai , cẩn thận báo công an tội vu khống đấy."

Thím Đông tìm ai để lấy bột mì của , bây giờ giống như c.h.ế.t đuối vớ cọc, hung hăng trừng mắt Hồ Chiêu Đệ: "Ngoài Hoa Xuân Phát , ở cái đại đội Thu Phong còn thằng nào ăn trộm nữa?"

"Con trai tối qua khỏi nhà, bây giờ vẫn còn đang trong nhà kìa." Hồ Chiêu Đệ nghĩ đến chuyện con trai gặp ma núi, liền năng khách khí: "Ai thật sự mất lương thực , là giả vờ mất để vu oan cho con trai ?"

" , tối qua Cửu An còn đến xem thằng Xuân Phát đấy. Cái thằng nhóc đó, tối qua nháo đến tận nửa đêm mới chịu ngủ, cứ luôn miệng núi ma." Hàng xóm của Hồ Chiêu Đệ lên tiếng chứng, tối qua bà Hoa Xuân Phát ồn đến mức ngủ , đến tận nửa đêm mới ngủ.

Triệu Tuế Tuế thì chút hổ, Hoa Cửu An là bác sĩ của đại đội Thu Phong, lẽ Hoa Xuân Phát trai dọa đến ngốc luôn ? Nhát gan như mà cũng dám trộm đồ ? là nghiệp dư.

Thím Đông mất mục tiêu trút giận, đành bất lực xổm xuống đất, ôm mặt lóc: "Tên khốn kiếp trời đánh, đ.á.n.h c.h.ế.t nó , 20 cân bột mì của ."

"Ôi chao."

Mọi thấy Thím Đông mất những 20 cân bột mì, bà bằng ánh mắt khác hẳn, thì kinh ngạc, thì tiếc nuối, thì ghen tị.

"Tụ tập ở đây gì? Cỏ trong ruộng ngô nhổ hết ?" Người ghi công cầm sổ tới, thấy túm tụm một chỗ, liền lên tiếng hỏi.

Nghe , những đang vây quanh Thím Đông lập tức giải tán.

Hôm nay Triệu Lập Võ phân công gánh phân, thành nhiệm vụ, bèn tới giúp em gái nhổ cỏ.

Triệu Tuế Tuế xổm xuống bên cạnh trai, nhỏ giọng kể chuyện Hoa Xuân Phát dọa đến mức sinh bệnh.

"Hừ, ngờ là một tên nhát gan." Triệu Lập Võ bĩu môi, nhớ đến Lưu Chiêu Đệ và Triệu Lập Kim của đại phòng em dọa đến mức liệt giường, bèn an ủi em gái: "Loại như sống dai lắm, em đừng lo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-579.html.]

"Cũng đúng, bây giờ Triệu Lập Kim bán ." Triệu Tuế Tuế cố gắng nhớ xem Triệu Lập Kim trông như thế nào, nhưng trong đầu chỉ một khuôn mặt mờ nhạt.

"Bị bán thì kệ , dù cũng liên quan đến nhà chúng ." Triệu Lập Võ nghĩ, lâu như mà Triệu Lập Kim vẫn trốn về , chắc là vĩnh viễn về nữa.

Thím Đông thấy đều đang bận rộn việc, đành buồn bã xuống nhổ cỏ, do tâm trạng tập trung nên bà gãy mất mấy cây ngô non.

"Bà gì thế hả? Đã mấy cây ? Hôm nay trừ một công điểm." Người ghi công định rời thì thấy Thím Đông gãy mất cây ngô non, liền ghi sổ.

"Đừng mà, trồng chứ gì." Thím Đông trừ công điểm, vội vàng .

"Không , gãy hết , trồng cũng sống nổi . Không chỉ chỗ , chỗ bà cũng gãy mất bao nhiêu cây kìa, trừ hai công điểm là may đấy." Người ghi công chỉ chỗ Thím Đông nhổ cỏ, trừ một công điểm là nể tình bà mất đồ, chứ bình thường ít nhất cũng trừ hai công điểm.

Bây giờ là mùa nông nhàn, nữ một ngày tính sáu công điểm, nam là tám công điểm.

"... Không đang buồn chuyện nhà , trong lòng thoải mái." Thím Đông kéo tay ghi công, cầu xin bỏ qua cho . Sáng nay bà , buổi chiều nhổ cỏ chỉ ba công điểm, bây giờ mà trừ mất một công điểm thì thiệt hại lớn quá.

"Không , tâm trạng thì bà thể nghỉ, mùa nông nhàn cũng trừ công điểm. Hoa màu phá hỏng là sự thật, bà còn cãi nữa là trừ hai công điểm đấy." Người ghi công để ý đến Thím Đông nữa, thấy gọi bèn gạt tay bà rời .

Nghe thấy ghi công trừ hai công điểm, Thím Đông dám cãi nữa, trong lòng mắng trộm đồ, mắng cả ghi công.

Triệu Tuế Tuế gọi với theo ghi công: "Nhiệm vụ của thành ."

Người ghi công xa một chút, đó dừng kiểm tra ruộng của Triệu Tuế Tuế, ghi công cho cô sổ, xác nhận xong xuôi thì rời .

Thím Đông thấy Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ định rời , nhớ đến hai là học sinh trường quân đội, cũng coi như là nửa quân nhân, mà quân nhân là phục vụ nhân dân, liền ôm eo kêu đau: "Ôi, eo của đau quá."

Triệu Tuế Tuế để ý đến Thím Đông, tiếp tục theo trai.

Thấy hai đầu , Thím Đông liền lớn tiếng hơn, suýt nữa thì gọi thẳng tên Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ: "Eo của đau quá, ai thể giúp một chút, phục vụ nhân dân một chút đây."

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ dừng bước, cùng đầu Thím Đông.

"Hai đồng chí Triệu, thể giúp một chút ? Eo của cúi xuống ." Nhìn thấy hai dừng , Thím Đông liền .

TBC

Triệu Tuế Tuế Thím Đông, những xung quanh, cô nếu hôm nay giúp Thím Đông, thì ngày mai sẽ giúp những khác. Cô thầm lạnh trong lòng: "Thím Đông, bà thế nào là phục vụ nhân dân ?"

"Cái ... chính là giúp đỡ nhân dân chứ còn gì nữa." Thím Đông cũng thế nào, cứ nghĩ đơn giản là giúp đỡ , phục vụ tương đương với việc.

Triệu Tuế Tuế bèn chậm rãi những điều luật trong phục vụ nhân dân, khiến cho những xung quanh mà ngơ ngác: "Trong điều luật hề yêu cầu quân nhân giúp đỡ một dối ruộng, giúp đỡ khác trốn tránh lao động."

 

Loading...