Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 555
Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:23:27
Lượt xem: 185
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đói bụng cả buổi sáng, buổi trưa đều tìm chỗ nghỉ ngơi. Mỗi tiểu đội lưu một phụ trách đun nước nóng, những khác cầm xẻng cuốc trong tay tìm đồ ăn.
Nguyên Thịnh cố nén kích động, đến bên cạnh Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ, nhỏ giọng : "Tuế Tuế, Tiểu Võ, bên củ mài."
Triệu Tuế Tuế đầu Nguyên Thịnh, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Nguyên Thịnh gật đầu: "Đi theo ."
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ theo Nguyên Thịnh, đến một nơi hẻo lánh. Còn đến nơi, họ ngửi thấy mùi khai nhàn nhạt, trong lòng đồng thời nghĩ Nguyên Thịnh phát hiện khi vệ sinh .
Dường như Nguyên Thịnh rõ thắc mắc của Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ, bèn lên tiếng: "Không sai, chính là lúc vệ sinh phát hiện đấy, hắc hắc."
Triệu Tuế Tuế thấy Nguyên Thịnh đang đào đất. Kinh đô bên lạnh như đại đội Phú Hưng và Hà huyện, tuy đất đai cứng rắn nhưng nếu dùng sức vẫn thể đào . Cô liền : "Anh hai, chúng cùng đào nhé."
Triệu Lập Võ thì sức lực lớn, chút đất đông lạnh với chẳng tốn sức chút nào.
Triệu Tuế Tuế bện sợi dây trong tay thành một chiếc túi lưới. Củ mài đất là loại mọc hoang, hình thù kỳ quái, đủ loại. Cô : "Chúng đào đủ ăn trong 7 ngày là ."
"Xem đủ cho chúng ăn ." Nguyên Thịnh một câu vùi đầu tiếp tục đào.
Rất nhiều đang tìm đồ ăn trong núi, động tác đào đất của nhóm Triệu Tuế Tuế nhanh chóng thu hút những khác. Thấy chiếc túi lưới trong tay Triệu Tuế Tuế, liền nhao nhao bắt đầu đào đất ở khu vực xung quanh.
Nếu may mắn, củ mài sẽ mọc thành từng mảng lớn.
Triệu Lập Võ ước lượng củ mài trong túi lưới, xách túi rời : "Đi thôi, chỗ còn để cho họ đào."
Triệu Tuế Tuế cạo sạch đất bám chiếc xẻng công binh của , đó dùng tuyết lau một nữa, theo trai trở về.
Số củ mài mà Nguyên Thịnh phát hiện giải quyết vấn đề lương thực cho liên đội trong hai ngày.
Vương Thủy Hoa đang rót nước nóng bình cho trong tiểu đội thì thấy Triệu Tuế Tuế cùng hai xách theo một túi củ mài trở về, liền vui mừng hỏi: "Các tìm thấy ở ?"
"Ở đằng ạ, vẫn còn nhiều đang đào lắm." Triệu Tuế Tuế chỉ về phía họ đào củ mài, lấy lượng củ mài đủ ăn một bữa rửa sạch: "Chúng luộc hấp?"
"Hấp ." Vương Thủy Hoa ước lượng củ mài trong tay, hấp xong thể ăn khi đói bụng dọc đường.
Đợi củ mài chín, Triệu Tuế Tuế bóc vỏ bắt đầu ăn. Vừa ăn, cô quan sát vị trí hiện tại của bọn họ: "Phương hướng của chúng sai chứ?"
Huấn luyện viên để bất kỳ công cụ nào để xác định phương hướng, hiện tại họ chỉ thể dựa vị trí của mặt trời để phán đoán xem đang đúng hướng .
Nghe thấy em gái , Triệu Lập Võ dựa theo phương hướng của mặt trời quan sát một hồi, đó gật đầu: "Không sai."
Cũng may là dọc đường thuận lợi, đến hang động mà đó họ từng nghỉ chân.
"Chúng đến đây ." Nguyên Thịnh chỉ ký hiệu mà để vách hang động.
"Vậy là chúng đúng hướng . Cứ như , mỗi ngày chúng đều thể nghỉ ngơi trong hang động." Triệu Tuế Tuế nhóm lửa, cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi.
Ngày hôm , trời sáng, bắt đầu lên đường.
Lúc ngang qua một khe núi, giác quan thứ sáu của Triệu Tuế Tuế mách bảo cô nhanh chóng vượt qua nơi .
"Anh hai, chúng nhanh lên."
Triệu Lập Võ cũng cảm thấy bất an khó hiểu, bước chân vô thức bước nhanh hơn: "Đi nhanh thôi!"
Cả liên đội nhiều , tiểu đội của Triệu Tuế Tuế ở giữa. Những phía nhanh, bọn họ nhanh cũng .
TBC
"Mau kìa, lợn rừng!"
Không ai đó hô lên, đám đông bắt đầu hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-555.html.]
Không vì sợ hãi mà là vì ăn thịt.
Triệu Lập Võ vội vàng bế Triệu Tuế Tuế lên, để cô trèo lên cây quan sát tình hình.
Triệu Tuế Tuế giơ ống nhòm lên, phát hiện phía đàn lợn rừng là một đàn sói đang đuổi theo: "Không chỉ lợn rừng, còn cả đàn sói nữa. Em đoán là sáu con."
Những đang thảo luận cách bắt lợn rừng thấy Triệu Tuế Tuế , liền bắt đầu đổi kế hoạch, cướp lấy đàn lợn rừng.
Triệu Tuế Tuế những gốc cây, thấy khát khao ăn thịt chiến thắng nỗi sợ hãi đàn sói, trong lòng chút bội phục. Nghĩ cũng đúng, mấy tháng huấn luyện gian khổ là vô ích.
Những giá trị vũ lực thấp và chạy chậm đều lượt leo lên cây. Triệu Tuế Tuế nhận một túi đá, phụ trách tấn công tầm xa. Đáng tiếc là huấn luyện viên thu hồi cung tên, nếu cô thể dùng cung tên để săn g.i.ế.c.
Đàn sói đuổi theo đàn lợn rừng chạy về phía nhóm Triệu Tuế Tuế.
Ba con lợn rừng chỉ lo chạy trối c.h.ế.t, hề để ý đến những phía .
Ngược , đàn sói cảnh giác. Chúng dừng ở một cách khá xa, tiếp tục đuổi theo đàn lợn rừng nữa.
Chờ khi đàn lợn rừng đến gần, những mai phục gốc cây liền giật mạnh dây leo, khiến chúng ngã nhào xuống đất.
Triệu Tuế Tuế cành cây, thậm chí còn cảm nhận mặt đất rung chuyển.
Lợn rừng ngã xuống đất liền dậy tiếp tục bỏ chạy, Triệu Tuế Tuế ném một hòn đá trúng mắt con lợn rừng to nhất. Ngay đó, những hòn đá khác đồng loạt bay đến như mưa băng.
Người đông, đá ném cũng nhiều, cần nhắm quá chuẩn xác dùng bất kỳ chiến thuật nào, cứ ném thẳng là .
Lợn rừng chạy trốn nhưng liên tục dây leo ngáng chân.
Cuối cùng, ba con lợn rừng 152 tân binh của liên đội 3 đ.á.n.h c.h.ế.t.
"Tuyệt quá, thịt ăn !"
Triệu Tuế Tuế đàn sói đang xem từ xa, dường như chúng đang tính toán xem thể cướp con mồi từ tay con , liền lên tiếng: "Đừng vội mừng, đàn sói vẫn tản ."
"Sợ cái gì chứ? Chúng nhiều như , thật là..." Uông Khải còn phụ nữ chính là nhát gan, nhưng thấy nắm đ.ấ.m của Triệu Lập Võ giơ lên, liền im bặt.
Lúc ở thảo nguyên, Triệu Lập Võ dạy cho Uông Khải một bài học nhớ đời, tạm thời khiến dám hó hé gì.
"Chúng nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Lỡ như đàn sói còn đồng bọn thì nguy hiểm lắm. Bây giờ chúng cung tên s.ú.n.g ống gì cả." Tề Chi Kỳ lên tiếng.
" đúng đúng, nhanh thôi."
Để thoát khỏi đàn sói, nhanh chóng di chuyển.
Lúc nghỉ trưa, Triệu Tuế Tuế phát hiện đàn sói đuổi theo nữa, lúc mới yên tâm.
Sau khi dừng , bắt đầu mổ lợn, mỗi chia 2 cân thịt.
Sau khi bàn bạc, nhóm của Triệu Tuế Tuế quyết định đem thịt lợn rừng chia thành thịt khô. Điều kiện trong núi hạn chế, thể những món cầu kỳ như củ mài hấp thịt băm .
Cũng may là dọc đường gặp nguy hiểm gì. Mỗi ngày, bọn họ đều leo núi, vượt suối, ăn cơm, ngủ nghỉ.
Triệu Tuế Tuế ngọn núi lớn mặt. Vượt qua ngọn núi , bọn họ sẽ rời khỏi khu vực núi rừng, con đường phía sẽ dễ hơn nhiều. Về , địa hình chủ yếu là đồng bằng, bọn họ thể bộ về doanh trại.
Huấn luyện viên Khương xe quân đội, báo cáo của chiến sĩ phía , hài lòng gật đầu.
Lúc Triệu Tuế Tuế khỏi khu vực núi rừng, cô liền thấy huấn luyện viên Khương đang dựa bên ghế lái phụ, thầm nghĩ quả nhiên đoán sai.
Những khác cũng thấy vị huấn luyện viên "bỏ rơi" bọn họ trong rừng suốt một tuần. Trong lòng mỗi đều cảm xúc riêng, nhưng tất cả đều im lặng, trừng mắt .
Huấn luyện viên Khương ho nhẹ một tiếng, đó nghiêm nghị lệnh: "Nhìn gì? Xếp hàng!"