Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 552
Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:23:24
Lượt xem: 180
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi lòng vòng trong dãy núi một vòng, Triệu Tuế Tuế phát hiện bọn họ rốt cuộc rời khỏi.
"Thủy Hoa, phát hiện ?"
Vương Thủy Hoa ngẩng đầu đỉnh núi xung quanh, xác định nơi là nơi bọn họ dạo một vòng,"Ừ, chắc là rời khỏi ."
Sau khi rời khỏi núi, bọn họ ngang qua dòng sông, cũng ngang qua ruộng hoa màu tuyết bao phủ. Nhìn thảo nguyên mênh m.ô.n.g bát ngát mắt, Triệu Tuế Tuế phỏng chừng bọn họ đến Ô Thị, thảo nguyên gần kinh đô nhất.
Ngân trang bao phủ, tuyết trắng ngập tràn, một mảnh tuyết nguyên hiện mắt.
"Tuế Tuế, giáo viên hướng dẫn để chúng tự tìm đồ ăn." Vương Thủy Hoa mím môi trở về, tin tức 7 ngày tiếp theo sẽ cung cấp đồ ăn.
Lập tức, trong đám xôn xao một mảnh.
"Cánh đồng tuyết mênh mông, ngoài việc nấu tuyết thành nước uống, còn thể tìm cái gì?"
"Trên thảo nguyên giấu đồ ăn và thả động vật từ , những thứ đều dựa chính các bạn tìm, tìm thấy thì uống nước, một tuần ăn gì cũng c.h.ế.t ." Huấn luyện viên Khương ở đài dựng từ lúc nào lên tiếng.
"Có thể cung cấp dụng cụ gì ạ?" Triệu Tuế Tuế rõ sự tình đơn giản như , hiện tại tay cô chỉ một cái xẻng.
"Có thể cưỡi ngựa rừng tìm, nhưng học cưỡi ngựa ." Vương Thủy Hoa chỉ chuồng ngựa cách đó xa, cô Triệu Tuế Tuế cưỡi ngựa, đó gia đình cô còn từng thảo nguyên chơi.
"Còn ống nhòm và cung tên, những thứ thể dùng để săn bắn." Nguyên Thịnh cầm một cây cung tên trở về, xoay xoay nó tay.
"Không s.ú.n.g ?" Triệu Tuế Tuế hỏi.
"Không , chỉ cung tên và cung nỏ thôi." Nguyên Thịnh lắc đầu.
"Trong dòng sông cá, chúng còn thể đ.á.n.h cá." Triệu Tuế Tuế rốt cuộc cũng hiểu vì phát xẻng, là cuốc, thì là để đục băng và đào đất.
"Tuế Tuế, năm một nhóm, tớ thể nhóm với các ?" Thẩm Tiểu Na chạy tới, bàn chuyện lập nhóm với Triệu Tuế Tuế.
Triệu Tuế Tuế về phía trai và , thấy bọn họ đều ý kiến liền gật đầu,"Được."
"Tuyệt quá!" Thẩm Tiểu Na hoan hô một tiếng, theo Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ chắc chắn sẽ thịt ăn.
"Tuế Tuế, chúng dạo xung quanh một chút." Triệu Lập Võ ăn thịt, ăn lương khô suốt mười ngày , hiếm khi tự do tìm đồ ăn như , săn.
"Vậy chúng dựng lều ở đây." Nguyên Thịnh cưỡi ngựa, chỉ thể công việc hậu cần .
Triệu Tuế Tuế dẫn một con ngựa nhỏ nhất, khi chạy một vòng mặt huấn luyện viên thì cho phép rời .
Triệu Lập Võ cũng dẫn một con ngựa theo em gái.
Số cưỡi ngựa trong trung đội ba đến một phần mười tổng , xem như tỷ lệ khá thấp.
Chắc hẳn một trong những bài kiểm tra huấn luyện cả cưỡi ngựa, Triệu Tuế Tuế cưỡi ngựa nhỏ đến doanh trại của bọn họ, với Vương Thủy Hoa và những khác rằng cưỡi ngựa thể là một phần của bài kiểm tra.
"Hả? Tớ ngay là đơn giản như mà." Thẩm Tiểu Na lập tức nhăn nhó.
Triệu Tuế Tuế thêm gì, đột nhiên nghĩ đến bố , ông trong quân đội bài kiểm tra cưỡi ngựa nên mới dẫn cả nhà du lịch thảo nguyên,"Mọi dựng lều , và trai xung quanh xem ."
Vương Thủy Hoa bóng lưng Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ cưỡi ngựa rời , cô bé ngưỡng mộ,"Tớ cũng học cưỡi ngựa."
"Tuế Tuế, cái gì cũng ?" Thẩm Tiểu Na cũng hâm mộ thôi.
TBC
"Đều là bố dạy đấy, b.ắ.n cung, luyện võ, cưỡi ngựa đều là bố dạy." Vương Thủy Hoa kể chuyện Triệu Tuế Tuế lúc ở khu nhà tập thể thường xuyên dùng ná cao su săn.
"Sao bố tớ dạy tớ mấy thứ nhỉ." Thẩm Tiểu Na bĩu môi, rõ ràng bố cô bé cũng những thứ cơ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-552.html.]
Về phía Triệu Tuế Tuế, cô nàng cưỡi ngựa phi nhanh thảo nguyên tuyết trắng, vượt qua một ngọn núi thì phát hiện trong rừng cây bóng thỏ thấp thoáng,"Anh, bên thỏ kìa."
Triệu Lập Võ theo hướng ngón tay của em gái,"Là thỏ tuyết, mau qua đó."
Triệu Tuế Tuế thúc ngựa phi nhanh về phía , thấy những khối băng treo ngược cây, cô : "Anh, chúng cưỡi ngựa rừng tiện lắm ."
Trong rừng đường, đến lúc đó bọn họ thúc ngựa chạy nhanh sẽ dễ băng rơi trúng.
Triệu Lập Võ cũng thấy băng treo cây, cưỡi ngựa quả thật tiện,"Vậy thì chúng buộc ngựa ở bên ngoài."
Vận may của bọn họ tồi, Triệu Tuế Tuế liền thấy cây treo một túi màu xanh quân đội.
"Anh, bên trong chắc chắn đồ ăn." Triệu Tuế Tuế chỉ vật treo cây.
Triệu Lập Võ ngẩng đầu lên, vui mừng : "Để trèo lên xem."
Nói xong, Triệu Lập Võ ước chừng độ cao của cây, bắt đầu leo lên.
Triệu Tuế Tuế phía quan sát, qua ống nhòm, cô thấy một lính đang ẩn nấp cây, đoán chừng là đến để bảo vệ và giám sát, cô để ý nữa mà tiếp tục tìm kiếm xem túi đồ nào khác .
Triệu Lập Võ lấy túi đồ treo cây, mở xem thì thấy bên trong là bánh quy nén, hướng về phía em gái đang gốc cây hô lớn: "Tuế Tuế, cẩn thận, ném túi đồ xuống nhé!"
Triệu Tuế Tuế tìm một vị trí an , vẫy tay với trai: "Ném !"
"Bịch!"
Túi đồ màu xanh quân đội rơi xuống đất, khiến một vài khối băng cây cũng chấn động rơi theo.
Đợi đến khi chắc chắn cây còn gì rơi xuống nữa, Triệu Tuế Tuế mới chạy đến nhặt túi đồ lên, bánh quy nén bên trong đủ cho nhóm của cô ăn trong 3 ngày,"Anh, xuống nhanh lên!"
Lúc Triệu Lập Võ chuẩn trượt xuống thì thấy dấu vết của thỏ tuyết: "Tuế Tuế, hướng 6 giờ của em, thỏ tuyết!"
Triệu Tuế Tuế lập tức xoay , dùng ống nhòm tìm kiếm, đó phát hiện chú thỏ tuyết đang ẩn trong tuyết, cô lập tức đuổi theo.
Triệu Lập Võ thấy em gái đuổi theo một lúc thì dừng , vội vàng cho cô hướng di chuyển của thỏ tuyết: "Hướng 11 giờ!"
Triệu Tuế Tuế giương cung, sẵn sàng b.ắ.n bất cứ lúc nào, trong lòng thầm nghĩ cấp s.ú.n.g cho bọn họ, khi dùng s.ú.n.g mới thấy dùng s.ú.n.g săn b.ắ.n tiện hơn nhiều.
Triệu Lập Võ treo cây, quan sát hướng di chuyển của con thỏ chỉ cho em gái đường truy đuổi chính xác.
Cuối cùng, Triệu Tuế Tuế và con thỏ tuyết đối mặt với .
Triệu Tuế Tuế chút do dự b.ắ.n mũi tên, mũi tên xuyên qua thể con thỏ tuyết, đồng thời một mũi tên khác cũng đồng thời b.ắ.n trúng con mồi.
"Tuyệt quá, thịt ăn !"
Tề Chi Kỳ hoan hô một tiếng, chạy đến nơi thì thấy Triệu Tuế Tuế cũng ở đó: "Chà, cũng ở đây ?"
"Ừ, con thỏ là do tớ b.ắ.n trúng." Triệu Tuế Tuế gật đầu, khẳng định con thỏ là do bắn, bởi vì mũi tên mà quân đội cung cấp đều giống , dấu hiệu phân biệt.
"Cậu là b.ắ.n thì là b.ắ.n ? Rõ ràng là hai mũi tên." Uông Khải khinh thường Triệu Tuế Tuế, luôn coi thường nữ binh, cho dù thành tích của Triệu Tuế Tuế xuất sắc đến cũng lọt nổi mắt xanh của .
"Uông Khải!" Tề Chi Kỳ bất mãn Uông Khải, thành tích của Triệu Tuế Tuế ai cũng rõ, chỉ Uông Khải là chịu thừa nhận.
"Nếu nghi ngờ, thì để trọng tài chứng." Triệu Tuế Tuế nhún vai, Uông Khải chính là kiểu mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối, nhiều cũng vô ích, cứ để trọng tài phân xử cho xong chuyện.
"Trọng tài? Chẳng lẽ là Triệu Lập Võ? Anh đủ tư cách trọng tài." Uông Khải thấy Triệu Lập Võ đang chạy về phía bọn họ, hừ lạnh một tiếng.
Triệu Tuế Tuế lính đang ẩn nấp cây, cô chỉ tay lên đó: "Trọng tài đương nhiên trai , ở cây kìa."