Vải Triệu Lập Văn mua ở cửa hàng ngoại hối vốn định may áo trượt tuyết, giờ nhồi lông vịt trong chỉ thể mặc ngày thường.
Đột nhiên, Triệu Tuế Tuế thấy bầu trời truyền đến tiếng gió rít, nghĩ là bên ngoài nổi gió nên để ý.
Triệu Lập Văn tiếng động thấy giống tiếng máy bay, bèn xuống giường sân thì quả nhiên là máy bay: "Tiểu Võ, trời máy bay kìa."
Triệu Lập Võ đang chơi cờ với Triệu Lập Minh, trai liền chạy ngoài.
"Tiểu Vũ, áo khoác." Trần Tú Hòa cầm áo khoác đuổi theo.
Triệu Tuế Tuế lấy ống nhòm cũng theo xuống giường, đây là đầu tiên trong đời cô thấy máy bay, bộ đội đang diễn tập .
Triệu Lập Võ nhận lấy ống nhòm từ tay em gái, đưa lên mắt : "Không rõ lắm."
"A, em quên mất." Triệu Tuế Tuế ngại ngùng, cái ống nhòm là bọn họ dùng khi săn, thấy máy bay trời.
TBC
Bọn trẻ trong khu tập thể cũng chạy hết, đứa nào đứa nấy đều là nhà quê từng thấy máy bay bao giờ, ai cũng ngửa cổ lên , đến mức mỏi nhừ cũng chịu cúi xuống.
lúc , đèn trong nhà vụt tắt.
Vào mùa đông, khi 4 giờ chiều trời bắt đầu tối, so với tiền điện thì dầu đèn và độ sáng của đèn dầu bằng bóng đèn, tiền điện một tháng chỉ đóng tượng trưng 5 hào, trong lòng ai cũng tính toán cả, đương nhiên là dùng bóng đèn sáng hơn.
mà, nếu dùng quá mức cũng sẽ phạt.
Trước đó dì An Hân báo cáo lên ban quản lý khu tập thể vì tội lãng phí điện, phạt mất 5 tệ.
Triệu Tuế Tuế thấy báo cáo quá đáng, nhưng lãng phí điện thì đúng là nên phạt, bây giờ thời hiện đại, hệ thống điện lực phát triển, thêm nữa là bóng đèn màu vàng thật sự tốn điện hơn đèn huỳnh quang, việc bộ đội cắt điện 9 giờ tối cũng là một hình thức tiết kiệm.
Triệu Lập Văn chiếc máy bay đang bay vòng vòng cao, dần dần cảm thấy gì đó đúng: "Máy bay là của bộ đội ?"
Triệu Tuế Tuế còn kịp lên tiếng thì thêm hai chiếc máy bay xuất hiện bầu trời, chiếc đầu tiên màu đen, hai chiếc ánh sáng lờ mờ lẽ là màu xanh quân đội: "Chẳng lẽ... là của bên ?"
"Bên " là cách gọi của dân trong khu tập thể khi nhắc đến Liên Xô, mặc dù khu tập thể cách biên giới một khá xa.
Chủ nhiệm Chu nhận tin tức, vội vàng tổ chức trong khu tập thể đến hầm trú ẩn của bộ đội.
Phòng phát thanh cũng đang thông báo, hướng dẫn cách di chuyển đến hầm trú ẩn.
"Nhanh lên, chúng mau thôi." Trần Tú Hòa ôm khăn quàng cổ và mũ của 4 đứa con : "Thay giày , giày dày nhất ."
Triệu Tuế Tuế vội vàng quàng khăn, đội mũ, lúc cô kịp phản ứng thì đôi giày vải chân mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-482.html.]
"Giày tuyết đây, mau ." Triệu Lập Văn đặt giày xuống chân em gái, bản cũng giày.
Vừa nãy ngoài xem máy bay, bọn họ đều giày vải cho tiện.
Trên bầu trời phía xa xa, ba chiếc máy bay vẫn đang quần thảo, tiếng gầm rú càng khiến thêm sợ hãi.
Chuẩn xong thứ, Trần Tú Hòa liền dẫn các con chạy nhanh về phía hầm trú ẩn theo hướng dẫn của loa phát thanh.
Triệu Tuế Tuế theo dòng , tuy bảo vệ ở giữa nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, nhỡ máy bay phía ném b.o.m xuống thì .
Cô lúc vô cùng nhớ những loại vũ khí tối tân của quân đội kiếp , ước gì đất nước thể sáng chế ngay lập tức, một phát s.ú.n.g điện từ b.ắ.n hạ chiếc máy bay .
Phải đến lúc , Triệu Tuế Tuế mới thực sự cảm nhận bọn họ đang sống ở biên giới.
Đi qua sân huấn luyện, Triệu Tuế Tuế và theo hướng dẫn tới một hầm trú ẩn.
"Ở đây." Triệu Lập Võ phát hiện một góc khuất, dựa lợi thế của bản mà chen .
Triệu Lập Minh trải nệm lên, liền xuống.
"Sợ ?" Triệu Lập Văn sang hỏi em họ, đầu tiên du lịch gặp chuyện .
Triệu Lập Minh lắc đầu: "Không sợ."
Sau khi xuống, Triệu Tuế Tuế vẫn còn loáng thoáng tiếng gầm rú bên ngoài, cô bé về phía cả.
Triệu Lập Văn lắc đầu, trong ấn tượng của , hai bên chính thức xảy xung đột quy mô lớn, nhưng việc đối phương thường xuyên quấy rối biên giới là thật, xung đột nhỏ chắc chắn tránh khỏi, viên phi công uống say mà bay đến tận đại bản doanh của bộ đội.
Triệu Tuế Tuế cũng nghĩ đến việc đối phương thích uống Vodka, nhưng hiện tại quốc lực của họ đang hùng mạnh, đất nước cô mới bắt đầu phát triển, so sánh cũng chẳng để gì, chỉ mong chờ sự sụp đổ của đối phương đến sớm hơn.
Sự sụp đổ đó hẳn là đầu những năm 90, đến lúc đó Trung Quốc cũng vươn lên, các ngành nghề bắt đầu tập trung phát triển, quân sự cũng phát triển nhanh chóng.
Trần Tú Hòa đưa cho con gái một miếng bánh quy, thấy con bé nhận, bà đẩy nhẹ tay con,"Tuế Tuế, con nghĩ gì thế?"
"À, con đang nghĩ đến lúc nào thì thể dùng đại bác b.ắ.n hạ chiếc máy bay ." Triệu Tuế Tuế hồn, đưa tay nhận lấy bánh quy c.ắ.n từng miếng nhỏ, ăn nhớ những vũ khí thấy trong lễ duyệt binh Quốc Khánh đây,"Anh cả, thì ?"
Triệu Lập Văn hiểu ý em gái, khóe miệng giật giật,"Em quá đề cao , chỉ giỏi vẽ bánh vẽ chè thôi."
"Vẽ cũng ." Mỹ vẽ bánh, Trung Quốc in, Triệu Tuế Tuế nhớ đến video hài hước mà cô từng xem ở kiếp .
Không thể Mỹ ba hoa, nhưng cũng đừng dại vẽ bánh cho Trung Quốc, bởi vì Trung Quốc thể in cho bạn xem, pháo điện từ chính là một minh chứng.