"Chưa, Tết nhà sẽ chụp ảnh, chắc là Tết sẽ rửa." Triệu Tuế Tuế tính toán lượng ảnh, còn chụp 5 tấm nữa, Tết chắc là sẽ hết.
Triệu Lập Võ ở đường trượt sơ cấp thấy trai và Triệu Lập Minh, vẫy tay với họ.
Đường trượt sơ cấp đông , âm thanh khá ồn ào, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Minh đều thấy.
"Anh Lập Văn trượt giỏi thật, đây học qua ?" Chu Thiến Thiến kinh ngạc sự điêu luyện của Triệu Lập Văn, sang hỏi Triệu Tuế Tuế.
"Hình như là , Tiểu Võ, đội Phúc Hưng khu trượt tuyết ?" Triệu Tuế Tuế ấn tượng nào về việc đội Phúc Hưng khu trượt tuyết, bèn hỏi em trai.
"Không , đây là đầu tiên trượt tuyết, thể là học ở Kinh Đô." Triệu Lập Võ lắc đầu, từng trải qua mùa đông ở Kinh Đô nên cũng rõ lắm, nhưng Lục Minh từng sống ở Kinh Đô, trượt tuyết, chắc là trai cũng học ở đó.
Bên đường trượt sơ cấp, Triệu Lập Minh đang trượt ngon trớn, bỗng nhiên cảm thấy lưng lạnh lẽo, theo bản năng phanh gấp, tay chân luống cuống chạy sang một bên.
Quan Tuyết tưởng Triệu Lập Minh sẽ đỡ , ngờ né nhanh như , may mà cô ngã nhiều kinh nghiệm, lập tức xổm xuống, hai chân xoay ngoài, từ từ dừng .
Quay đầu Triệu Lập Minh chút ga lăng, cô hừ lạnh một tiếng, cởi ván trượt tuyết chỗ khác.
Triệu Tuế Tuế tới thấy vẻ mặt của Quan Tuyết, nghĩ thầm chẳng lẽ cô nàng ý Triệu Lập Minh ?
"Nghĩ gì thế?" Triệu Lập Văn trượt đến bên cạnh em gái, dừng .
"Không gì, em về nhà đây." Triệu Tuế Tuế ván trượt tuyết, định về nhà , trượt lâu như cũng mệt .
"Ừ, còn mua kính râm cho em, ở trong túi đấy." Triệu Lập Văn lâu trượt tuyết, giờ cơn ghiền nổi lên, về.
Ăn cơm tối xong, Triệu Quảng Thúc bắt đầu ván trượt tuyết mới.
"Cha, con một tấm ván lớn." Triệu Tuế thấy cha bổ gỗ hoa , liền lên tiếng.
"Ván đơn thì gậy trượt tuyết nào để giữ thăng bằng, con chắc chứ?" Triệu Quảng Thúc con gái, thực tính linh hoạt của ván đơn hơn so với ván hai, huấn luyện trong quân đội đều dùng ván đơn nhiều hơn.
Triệu Tuế gật đầu,"Con thử xem."
Yêu cầu của con gái, Triệu Quảng Thúc đương nhiên sẽ đáp ứng, khi bỏ d.a.o xuống, ông bắt đầu mài gỗ bạch dương.
Trên giường đất, Triệu Lập Võ đeo kính râm đang chơi cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-478.html.]
Bất kể lúc nào, kính râm vẫn là món đồ thời trang nhất.
Triệu Lập Văn đưa tay tháo kính râm tai em trai nhưng nhanh chóng né ,"Tối thế , đeo kính râm còn rõ ?"
"Nhìn rõ, đây là sư trưởng." Triệu Lập Võ chỉ một quân cờ, .
"Buổi tối trời tối, đeo kính râm sẽ ảnh hưởng đến thị lực." Triệu Quảng Thúc bảo con trai út tháo kính râm xuống, thị lực kém sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác, về con trai út xạ thủ b.ắ.n tỉa sẽ gặp bất lợi.
"Vâng ạ." Triệu Lập Võ lời tháo kính râm xuống,"Ban ngày thì đeo ạ?"
"Kính râm ban đầu phát minh để che chắn ánh sáng mạnh, để dáng." Triệu Lập Văn liếc em trai.
"Ha ha, em thắng ." Triệu Lập Minh đặt quân "công binh" lên quân kỳ, tuyên bố chiến thắng.
"Sao thể, chẳng còn một quả mìn gỡ ?" Triệu Lập Võ bàn cờ, dụi mắt.
"Gỡ lâu , cố tình cho đấy thôi, nếu , thua mất." Triệu Lập Minh dán một tờ giấy trắng lên trán Triệu Lập Võ, lúc đ.á.n.h trận gì chuyện báo cho đối phương chiến thuật của , cho nên .
Trần Tú Hòa bưng đĩa lê đông lạnh rã đông đặt lên bàn, về phía con gái đang đưa dụng cụ,"Tuế Tuế, tối nay ngủ với nhé."
Triệu Tuế suy nghĩ một chút, : "Con thể tự ngủ ạ?"
TBC
Hiện tại đang là mùa đông, Triệu Tuế vẫn ngủ ở phòng phía Tây, nhưng Triệu Lập Minh trai ruột, tách ngủ vẫn hơn, cô bé năm nay 11 tuổi chứ 3 tuổi.
"Không , ban đêm con đạp chăn ." Trần Tú Hòa kiên quyết bác bỏ, mùa hè còn thể để ý, trời lạnh thế , bà rời khỏi giường, nhưng để ý sợ con gái cảm lạnh, cùng giường cho tiện.
"Vâng ạ." Triệu Tuế đột nhiên ước gì nhanh lớn, nhưng lớn mỗi tháng một tuần bất tiện, thôi thì cứ trẻ con thêm một thời gian nữa .
Trần Tú Hòa ôm chăn gối của con gái phòng phía Đông, tay cầm một giỏ lông vịt ướt ,"Cuối cùng cũng tích đủ , Tuế Tuế, đây giúp nhồi lông vịt nào."
Tích góp hơn hai năm mới đủ một chiếc áo, chủ yếu là nhà họ ít khi ăn vịt.
Triệu Tuế tới, kích cỡ tấm vải là áo cho .
Số vải Triệu Lập Văn mua đủ cho năm may mỗi một bộ, nhưng cha quanh năm suốt tháng mặc quân phục, lúc mua vải Triệu Lập Văn nhớ đến lời cằn nhằn cha, chiếc áo bà may cho ông mặc hai năm mà vẫn như mới.