Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 463
Cập nhật lúc: 2025-10-09 23:26:26
Lượt xem: 165
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Tuyết khi ngóng chuyện của Triệu Lập Văn ở sân thể dục, cô khỏi ngạc nhiên khi thi đậu đại học Kinh Đô.
Nghĩ đến việc thi đại học trượt, Dương Tuyết khỏi tự hỏi nếu lúc bản kiên trì hơn thì liệu chuyện khác .
Dương Tuyết cũng chỉ khi kết hôn mới chuyện Triệu Lập Văn năm xưa đưa lễ hỏi mà nhà gái cho của hồi môn lẽ chỉ là đòn gió. Cô và chồng đến với qua mai mối, tình cảm đến, chỉ là trong những cô từng xem mắt, là điều kiện nhất và tiềm năng nhất. Tuy nhiên, so với Triệu Lập Văn, một sinh viên đại học, điều kiện của chồng cô vẫn kém hơn nhiều.
TBC
Cô từng hỏi đồng chí ở nhà khách, Triệu Lập Văn cùng chuyên gia từ Kinh Đô đến đây khảo sát. Mới năm hai đại học thể trợ lý cho chuyên gia, thể tưởng tượng thành tựu của Triệu Lập Văn chắc chắn hề thấp.
Hơn nữa, Triệu Lập Văn còn học trường quân đội, nghiệp trường sẽ mang cấp bậc doanh trưởng hoặc phó doanh trưởng. Tuy binh lính quyền nhưng chế độ đãi ngộ đều hưởng theo cấp bậc.
Không giống như chồng cô, xuất phát từ một tiểu binh, năm nay 20 tuổi mà vẫn chỉ là một đội trưởng. Sang năm đợt điều chuyển tập thể, nếu thể lên phó doanh trưởng thì cô đợi thêm 3 năm nữa mới cơ hội đến quân khu theo chồng. Lần đến đây là do chồng thấy cô ở nhà việc nên giục cô đến để sinh con.
"Đồng chí Dương, cô và Lập Văn là bạn học ?", Chu Lệ Kỳ dừng tay khâu lót giày hỏi.
Dương Tuyết gật đầu,"Vâng, đây chúng học cùng trường trung học."
Rời khỏi trại heo, Trần Tú Hòa lấy trong túi mấy tờ tiền và phiếu đưa cho con gái út,"Tuế Tuế, con đến Cung Tiêu Xã mua 1 cân đường đỏ nhé."
Triệu Tuế Tuế nhớ rõ trong nhà vẫn còn gần một nửa gói đường đỏ, bèn thắc mắc,"Mẹ, trong nhà vẫn còn mà."
"Mẹ , là để mua biếu dì Hoàng của con đấy." Trần Tú Hòa nhẩm tính trứng gà trong nhà, bụng của Hoàng Bảo Trân chắc cũng chỉ vài ngày nữa là sinh. Phụ nữ sinh thì biếu đường đỏ và trứng gà là thích hợp nhất.
Triệu Tuế Tuế hiểu , nhận tiền và phiếu từ tay thẳng đến Cung Tiêu Xã.
Sau khi thu hoạch vụ mùa xong cũng là lúc Quốc khánh đến gần.
Lục Thiền tìm hiểu rõ ràng, nhà tắm công cộng Thu Nguyệt mở cửa quanh năm.
Sáng sớm, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ chuẩn thành phố.
"Mẹ, cùng ?", Triệu Tuế Tuế nhận lấy chiếc ba lô đưa, bên trong đựng đồ dùng tắm rửa và quần áo, hỏi.
"Mẹ , Tiểu Võ ở nhà trông em." Trần Tú Hòa lắc đầu. Dạo tiệm may đông khách, các chị dâu mới đến theo quân hầu như ai cũng may vá. Sắp đến mùa đông , càng đổ xô đến tiệm may nhiều hơn. Tháng Trần Tú Hòa chia 32 tệ, tháng chắc chắn còn chia nhiều hơn, bà tranh thủ kiếm tiền.
Cứ như , nhóm nhỏ rủ tắm suối nước nóng tập hợp ở cổng khu nhà thuộc, đó bộ đến trạm xe buýt ở nông trường để bắt xe huyện.
"Lục Minh, ?", Triệu Lập Võ khoác vai Lục Minh hỏi.
"Nha Nha một yên tâm." Lục Minh , ánh mắt hướng về phía , nơi cô em gái và Triệu Tuế Tuế đang tíu tít chạy nhảy.
" cũng lắm , tại chị gái cứ lôi đấy, sai vặt thôi." Chu Binh liếc mắt chị gái đang phía , trong lòng thầm than thở phận em như .
Chu Thiến Thiến tai thính, lời cằn nhằn của em trai phía , bèn lên tiếng,"Này, chị bỏ tiền túi mời chơi đấy, còn kêu ca gì nữa?"
Chu Binh ngờ chị gái thấy, theo phản xạ co chân định chuồn. Thấy chị gái động tĩnh gì, mới yên tâm bước tiếp,"Đâu , cảm ơn chị gái chi tiền cho em."
Triệu Tuế Tuế Chu Binh, trong lòng thầm nghĩ từ đầu học kỳ đến giờ bạn dường như thông minh hơn, tuy vẫn răm rắp lời chị gái nhưng thỉnh thoảng cũng dám cãi . Chắc là do bây giờ đ.á.n.h chị gái nên đành ngậm bồ hòn ngọt. Cô bé thầm thương cảm cho Chu Binh một giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-463.html.]
Sáu đường khá thuận lợi, khi đến thành phố cũng vón 10 giờ sáng.
Lúc , thành phố đang diễn các tiết mục văn nghệ chào mừng Quốc khánh, tiếng trống, tiếng chiêng rộn rã khắp nơi. Hiện tại, ngoài Tết Nguyên đán thì Quốc khánh là ngày lễ trọng đại nhất.
Khu vực trung tâm thành phố đông nghịt , Triệu Tuế Tuế chen chúc mãi mới , trong lòng cảm thấy ngày Quốc khánh còn nhộn nhịp hơn cả Tết Nguyên đán.
Nơi nào đông thì nơi đó những gánh hàng rong bán đồ ăn vặt. Đây cũng là một trong ít dịp họ phép bày bán tự do.
Đi ngang qua một quầy hàng bán bánh mì đậu, Triệu Tuế Tuế bỗng thèm, định bụng mua 1 cân.
"Khoan , hình như mùi chua." Lục Minh ngăn cản Triệu Tuế Tuế , xuống, đưa tay ngửi ngửi khẳng định,"Bánh chua , Tuế Tuế, chúng chỗ khác thôi."
Triệu Tuế Tuế lúc cũng ngửi thấy mùi chua thoang thoảng, cô rụt tay ,"Vậy chúng thôi."
"Đừng vội chứ, bánh mì đậu của ngon lắm, chỉ là lúc xay bột lỡ tay rơi một ít giấm trắng thôi." Thấy Triệu Tuế Tuế định bỏ , chủ quán vội vàng giải thích.
Triệu Tuế Tuế lắc đầu, thà bỏ lỡ chứ thể ăn bừa. Lỡ ăn đồ chua, đau bụng thì ? Đã ngoài đường thì tự bảo vệ . Hơn nữa, cả con phố chỉ mỗi quầy hàng bán bánh mì đậu."Chúng mua ."
"Thôi thì 5 hào 1 cân , coi như bán giá vốn cho." Thấy Triệu Tuế Tuế nhất quyết mua, chủ quán đành bấm bụng bán lỗ vốn.
Nghe , Chu Thiến Thiến chút động lòng. Gạo nếp bây giờ 3 hào 1 cân, cộng thêm đậu đỏ, bột đậu tương và công sức thì 5 hào 1 cân đúng là giá gốc."Cho ăn thử ?"
Nghe Chu Thiến Thiến , chủ quán liền cắt một miếng bánh nhỏ bằng ngón tay út đưa cho cô.
Chưa kịp để Triệu Tuế Tuế ngăn cản, chủ quán cắt xong .
Kiếp , Triệu Tuế Tuế từng sai mua đồ ăn chín, lúc đó cô cũng gặp trường hợp tương tự.
Hôm trời khuya, một bán hàng rong đẩy xe bán chân giò hầm, 20 tệ 1 cân. Hôm , Triệu Tuế Tuế sai mua gà , ngang qua tiếng rao của bán chân giò bèn hấp dẫn. Lúc đầu do đeo khẩu trang nên cô ngửi thấy mùi gì, mãi đến khi bán lấy chân giò cân lên, cô mới ngửi thấy mùi chua.
Triệu Tuế Tuế định bỏ thì bán hàng giữ , ông để cô ăn thử, nếu hỏng thì cần mua.
Lúc đó, do còn nhỏ tuổi, thêm việc bán hàng thao thao bất tuyệt giải thích rằng hầm chân giò cho thêm nước mơ chua mới ngon nên Triệu Tuế Tuế tin là thật, thế là cô mua 1 cân mang về. Đến lúc về nhà, cô mới phát hiện chân giò hỏng, bà mắng cô một trận nên .
"Con xem, chân giò bình thường 40 tệ 1 cân mà ông bán 20 tệ, con suy nghĩ gì ? Tiền của chứ của mà con dễ dãi thế? Tối nay con khỏi xem ti vi."
Mãi đến lúc bố cô tan về thì cô mới giải vây. Từ đó về , hễ gặp trường hợp giá cả bất thường là Triệu Tuế Tuế đều cẩn thận đề phòng.
"Chị Thiến Thiến đừng ăn, ăn là mua đấy." Lục Thiền vội vàng ngăn Chu Thiến Thiến .
Nghe ăn là mua, Chu Thiến Thiến vội rụt tay ,"Vậy... ăn thử nữa."
Triệu Tuế Tuế nhân cơ hội kéo tay Chu Thiến Thiến rời khỏi, cho chủ quán cơ hội mở lời năn nỉ.
Đi một đoạn xa, Triệu Tuế Tuế mới với Chu Thiến Thiến,"Đồ rẻ thường là đồ . Nếu là đồ dùng thì , chứ đồ ăn thức uống, lỡ ăn đồ hỏng là đau bụng đấy."