Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-10-09 23:26:19
Lượt xem: 178

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn bữa trưa ở Hách gia xong, Trần Tú Hòa dẫn các con rời .

Vừa xuống đến lầu một, lầu liền một chiếc xe jeep màu đen đỗ .

Cục trưởng Thạch khi dừng xe , vội vàng xuống xe giúp con gái mở cửa.

Khu tập thể lúc vắng , ngờ gặp nhà Triệu Tuế Tuế xuống lầu.

Chuyện Thạch Mai lừa gạt, nhà bọn họ vốn ý định tiết lộ ngoài, ngay từ đầu chính là tín của Cục trưởng Thạch âm thầm tìm kiếm, tìm mấy ngày vẫn thấy, chỉ thể nhờ thêm hỗ trợ.

Những cô gái bắt cóc thường đồn đoán là xâm hại, tuy rằng con gái ông tự bảo vệ , nhưng cũng khó tránh khỏi những lời đàm tiếu, chi bằng lặng lẽ trở về là hơn cả.

"Chào bác Thạch, chị Thạch Mai." Hác Lễ cũng ngờ sẽ đụng Cục trưởng Thạch ở lầu, đối phương nhiều, nên tránh đường cho họ .

Thạch Thiên Lỗi gật đầu, dìu con gái nhỏ lên lầu, lúc ngang qua Triệu Tuế Tuế, ông bỗng nhớ đến lời miêu tả của sở cảnh sát Đại Khánh về hai cô bé tóm gọn bọn buôn , trong đó một bé gái khá giống Triệu Tuế Tuế.

Triệu Tuế Tuế thấy Cục trưởng Thạch , liền mỉm với ông.

Thạch Thiên Lỗi gật đầu, tiếp tục dìu con gái lên lầu, bây giờ lúc để chuyện .

Hách Lễ tiễn khỏi khu nhà ở chứ theo.

Mới rời khỏi khu nhà ở Cục Công an bao lâu, mấy Triệu Tuế Tuế gặp Hách Học Tập đường.

"Chú Hách." Ba em Triệu Tuế Tuế đồng thanh chào Hách Học Tập.

"A, chào các cháu." Hách Học Tập tan về, với Trần Tú Hòa vài câu xổm xuống Triệu Tuế Tuế,"Tuế Tuế, mấy hôm cháu tóm hai tên buôn ở công xã Đại Khánh ?"

Triệu Tuế Tuế Hách Học Tập, ngờ chuyện truyền đến tận thành phố, cô bé gật đầu,"Vâng, cháu và Chu Thiến Thiến cùng bắt ạ."

"Cháu giỏi lắm, phần thưởng đang chờ cháu đấy." Hách Học Tập xoa đầu Triệu Tuế Tuế, trong lòng thầm khen mái tóc cô bé thật mềm mại.

Biết Triệu Lập Văn chuyến tàu sớm, Hách Học Tập chuyện với Triệu Tuế Tuế nữa, để họ kịp ga.

Trần Tú Hòa nắm tay con gái út tiếp tục về phía nhà ga, nụ rạng rỡ luôn hiện môi.

Triệu Tuế Tuế cảm nhận niềm vui của , liền lắc lắc tay , bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Triệu Lập Văn hai con vui vẻ , mỉm , dặn dò em trai ngoài nên cùng em gái, nhưng quên mất em gái gian, gặp bất kỳ nguy hiểm nào cũng thể trốn đó.

"Em ạ." Triệu Lập Võ siết chặt chiếc gùi lưng, bên trong là hai quả dưa hấu lớn mà Triệu Lập Văn mang về Bình Ninh.

Bốn đến ga tàu, Triệu Lập Văn nhờ quen mua vé giường , hơn nữa bây giờ mùa tựu trường, nhà ga cũng quá đông đúc.

Trần Tú Hòa chỉnh cổ áo cho con trai lớn, quên dặn dò đủ điều,"Tới kinh đô con nhớ đến trường giúp con thủ tục nhập học, lúc nào rảnh rỗi hai em nhớ gặp ."

Triệu Lập Văn nghiêm túc lời dặn, trong lòng nghĩ giá như cả nhà ngày nào cũng gặp thì mấy.

Nhìn theo đoàn tàu khuất dần, Trần Tú Hòa còn lưu luyến như khi, cho đến khi đuôi tàu chỉ còn là chấm đen nhỏ xíu biến mất hẳn, bà mới cúi xuống hỏi con gái út,"Tuế Tuế, chúng ghé cửa hàng bách hóa nhé?"

"Dạ, ạ." Triệu Tuế Tuế gật đầu.

Vào đến cửa hàng bách hóa, Trần Tú Hòa bắt đầu mua sắm, cả năm mới lên thành phố một , bà mua tất cả những thứ cần thiết.

May mà giá cả ở đây chênh lệch so với các nơi khác, chỉ là mẫu mã đa dạng hơn mà thôi.

Triệu Lập Võ thấy một đôi giày thể thao màu trắng liền dừng ngắm ,"Đôi giày trắng quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-456.html.]

Triệu Tuế Tuế ít khi thấy trai khen đôi giày nào , nhất là giày màu trắng, cô bé cũng tò mò theo,"Đẹp thật đấy ạ."

Đôi giày trắng trong tủ kính là giày hiệu Hồi Lực nội địa, với logo "mũi tên" đặc trưng.

Thời mà sở hữu một đôi giày Hồi Lực trắng thì coi là sành điệu lắm, Triệu Lập Võ thích chơi bóng rổ nên thích đôi giày cũng là điều dễ hiểu.

"Chị ơi, đôi giày bao nhiêu tiền ạ?" Triệu Lập Võ thầm nghĩ đến tiền tiêu vặt ít ỏi của , rụt rè hỏi.

Nhân viên bán hàng thấy Triệu Lập Võ xách theo đồ, chắc là khả năng chi trả, nên niềm nở đáp,"Bốn đồng tám hào một đôi, kèm một phiếu giày hoặc phiếu công nghiệp."

Trần Tú Hòa mua vải may đồ xong, liền bước tới,"Chị lấy cho một đôi."

Nói , bà đặt tiền và phiếu lên quầy.

Nhân viên bán hàng hỏi cỡ giày hóa đơn, đó kẹp cùng tiền và phiếu, treo lên dây thép cho chạy .

Trần Tú Hòa xuống chân con gái, cũng đến lúc giày mới , lát nữa bà mua thêm đế giày, chân con gái nhỏ mỏng, từ nhỏ đến lớn, giày dép của con bé đều do bà tự tay . Giày nhựa mua về cứng quá, chồng bà mài mài cho mềm mới dám cho con bé , còn giày vải thì bà tự may lấy.

Mua giày xong, ba con tiếp tục lên lầu.

TBC

Bên cửa sổ tầng hai, họ bắt gặp Hoàng Bảo Trân với chiếc bụng khá lớn, xem sắp đến ngày sinh .

Chắc là cô cưới xong thai luôn, nhanh thật đấy.

"Bảo Trân, về từ bao giờ thế?" Trần Tú Hòa thấy Hoàng Bảo Trân lên tiếng chào.

"Mình về hôm qua, tranh thủ mua ít đồ về đơn vị." Hoàng Bảo Trân xoa bụng, cảm nhận những cú đạp của con yêu, nụ môi càng thêm rạng rỡ. Bao năm qua cô từng nghỉ phép, nhân dịp dự án kết thúc, cô xin nghỉ hết ngày phép còn .

Triệu Tuế Tuế bên cạnh hai bạn lâu ngày gặp mặt trò chuyện. Hoàng Bảo Trân về quê để sinh con và ở cữ, đó sẽ kinh đô, còn Lưu Nghênh Phong thì đang công tác thực địa ở Tây Bắc, Trần Tiểu Mễ con dâu về quê cho thoải mái, gần cũng yên tâm hơn.

"Bố sẽ cử đến đón, cùng bọn nhé?" Hoàng Bảo Trân đề nghị.

"Có ?" Trần Tú Hòa hỏi, nếu bằng xe jeep thì bà cũng chen chúc xe khách.

"Được chứ, xe chỉ với bác tài xế thôi, còn rộng lắm." Hoàng Bảo Trân vỗ tay Trần Tú Hòa, bảo bà yên tâm.

Trần Tú Hòa để con gái út ở với Hoàng Bảo Trân, còn dẫn con trai út tiếp tục mua sắm.

Triệu Tuế Tuế bụng Hoàng Bảo Trân lúc lồi chỗ lúc lõm chỗ , chắc là em bé đang quậy đạp bên trong.

"Tuế Tuế, cháu sờ thử ?" Hoàng Bảo Trân thấy Triệu Tuế Tuế chằm chằm bụng , tưởng cô bé sờ, bèn hỏi.

Triệu Tuế Tuế lắc đầu gật đầu,"Có ạ?"

"Sờ , em bé nghịch ngợm quá, cháu bảo em bé im nào." Hoàng Bảo Trân kéo tay Triệu Tuế Tuế đặt lên bụng .

Vừa đặt tay lên, Triệu Tuế Tuế một cú đạp, cô bé giật rụt tay ," là em bé nghịch thật."

Làm thật dễ dàng chút nào, với lực đạp như thế, Triệu Tuế Tuế lo lắng cho Hoàng Bảo Trân.

Ban đầu Hoàng Bảo Trân cũng thấy khó chịu, nhưng giờ quen , m.a.n.g t.h.a.i còn vất vả hơn cả lúc cô giải bài tập khó.

Một lúc , Hoàng xách theo nào túi lớn túi bé bước tới.

Triệu Tuế Tuế vẫn còn nhớ bà,"Cháu chào bà ạ."

Mẹ Hoàng cũng nhận Triệu Tuế Tuế,"Ồ, cháu gái đấy , chào cháu."

 

Loading...