Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-10-08 22:17:01
Lượt xem: 182
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm nay, Chu Thiến Thiến đến gõ cửa.
Triệu Tuế Tuế cũng đáp, xoay tiếp tục ngủ, mùa thu là mùa thoải mái nhất để ngủ.
"Tuế Tuế, mà dậy tớ sẽ tự lên núi hái lê đấy." Chu Thiến Thiến gọi một hồi lâu, Triệu Tuế Tuế cũng chịu rời giường.
"Chị Tuế Tuế, chúng hái lê mứt ." Lục Thiền cũng thúc giục theo.
"Mứt lê?" Triệu Tuế Tuế xong liền mở to mắt.
Lê núi Tiểu Lê đều là lê Thu Tử, chua nhiều hơn ngọt, thành lê đông lạnh mới thể ăn .
" , mứt lê ăn ngon." Lục Thiền đặt quần áo Triệu Tuế Tuế tay cô.
"Không cần, mứt lê ngọt quá." Triệu Tuế Tuế tiếp tục xuống, cô thích ăn hoa quả đóng hộp, đồ tươi mới ngon.
"Vậy nhặt nấm, đêm qua mưa một lúc, núi chắc chắn nấm." Chu Thiến Thiến chịu từ bỏ, kéo Triệu Tuế Tuế dậy, để cô dậy.
Triệu Tuế Tuế thấy nấm, mở mắt,"Vậy nhặt nấm, tiện thể picnic luôn."
"Picnic?" Lục Thiền nghi ngờ hỏi.
"Là bắt thỏ, nướng trực tiếp ngoài trời để ăn." Triệu Tuế Tuế nghĩ đến vịt hồi ở đại đội Phúc Hưng , nuốt một ngụm nước bọt.
Lục Thiền và Chu Thiến Thiến đều là thành phố, đều là đầu tiên , hai khi Triệu Tuế Tuế miêu tả thì vẻ mặt đầy mong đợi.
"Vậy tớ lấy bột thì là và ớt." Lục Thiền xong, chạy vèo về nhà lấy gia vị.
"Vậy tớ lấy muối và diêm." Chu Thiến Thiến nghĩ nghĩ cũng chạy về nhà chuẩn đồ,"Tuế Tuế, mau dậy ."
"Ừm ừm." Triệu Tuế Tuế gật đầu, bắt đầu mặc quần áo.
Nửa giờ , ba xuất hiện ở núi Tiểu Lê.
TBC
Vừa vặn gặp Trần Tú Hòa và Triệu Lập Võ từ núi xuống.
"Con heo lười của dậy ?" Trần Tú Hòa thấy con gái nhỏ, bắt đầu trêu chọc.
Triệu Tuế Tuế hì hì vòng tay qua cánh tay ,"Mẹ, nhặt gì ?"
"Chỉ một ít nấm, ở núi cẩn thận một chút." Trần Tú Hòa vỗ vỗ vai con gái, tiếp tục về nhà.
"Anh." Triệu Tuế Tuế giơ chiếc ná cao su trong tay.
"Biết , lát nữa đến." Triệu Lập Võ gật gật đầu, bước nhanh về nhà.
Chờ ba Triệu Tuế Tuế tới sườn núi, Triệu Lập Võ liền đuổi theo,"Đi thôi, lúc nãy khi xuống núi phát hiện một chỗ, thể thỏ rừng."
Dưới sự dẫn dắt của Triệu Lập Võ, bốn tới một bụi cây.
Chu Thiến Thiến thấy Triệu Tuế Tuế như con khỉ thoắt cái leo lên cây, há miệng lời nào, đầu Lục Thiền cũng nhanh leo lên cây, nuốt một ngụm nước bọt.
"Thiến Thiến, nếu leo cây thì cứ ở nhé." Triệu Tuế Tuế xuống chạc cây, để Chu Thiến Thiến nhặt cành cây phá hang.
"Ừm? Được." Chu Thiến Thiến thấy dáng vẻ thuần thục của Triệu Lập Võ, cũng học theo.
Lục Thiền cầm ống nhòm quan sát, mỗi cô và Triệu Tuế Tuế cùng săn đều là phụ trách quan sát.
Sau khi Triệu Lập Võ dặn dò Chu Thiến Thiến cần chú ý những gì, hai liền bắt đầu tìm hang thỏ.
Thỏ rừng núi Tiểu Lê quả thật khó tìm, Triệu Tuế Tuế thấy trai xa, cũng leo xuống theo, nếu cách quá xa cô sẽ nhắm b.ắ.n .
Sau khi đổi địa điểm, Chu Thiến Thiến rốt cuộc cũng kích hoạt phúc lợi mới, thuận lợi tìm hang thỏ.
Triệu Lập Võ khi thấy liền lao tới tóm gọn một con,"Cầm lấy."
Chu Thiến Thiến vội vàng nhận lấy, chút sợ hãi giữ chặt con thỏ rừng.
Triệu Tuế Tuế nhắm chuẩn một con thỏ chuẩn chạy thoát, b.ắ.n một viên đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-400.html.]
"Chị Tuế Tuế, bên ." Lục Thiền chỉ về một hướng.
Triệu Tuế Tuế qua, đó nhanh chóng b.ắ.n viên đá, thành cú đúp.
Cuối cùng 4 bắt 4 con thỏ rừng.
"Lợi hại... Lợi hại quá!" Chu Thiến Thiến kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống, cô còn tưởng bọn họ nhiều nhất chỉ thể bắt một con thỏ là giỏi lắm , thỏ rừng khó bắt ?
"Lần là thu hoạch lớn, đây nhiều nhất là ba con, phá kỷ lục ." Triệu Tuế Tuế vỗ vỗ vai Chu Thiến Thiến, bảo cô ngậm miệng .
"Bốn con thỏ, mỗi một con, chúng nướng thỏ ăn thôi." Triệu Lập Võ cột chặt thỏ, mỗi một con bỏ gùi.
Sau đó, bọn họ tới bờ sông.
Bây giờ thời tiết nóng lạnh, trẻ con trong khu tập thể ít khi sông chơi nước.
"Anh, trong sông còn ốc nữa." Triệu Tuế Tuế rửa tay, thấy những con ốc bám đá trong nước.
"Lúc về mò." Triệu Lập Võ tìm đá xếp thành vòng tròn bếp lửa.
"Anh Lập Võ, củi đủ ?" Lục Thiền ôm củi , hỏi.
Triệu Lập Võ cành cây khô trong n.g.ự.c Lục Thiền và Chu Thiến Thiến, gật đầu,"Đủ ."
Họ dùng con thỏ của Triệu Tuế Tuế để nướng, Triệu Lập Võ động tác lưu loát lột da thỏ, nội tạng mang về nhà nấu cho gà ăn, nhanh con thỏ xử lý xong xuôi, xiên cành cây.
Triệu Tuế Tuế dựng xong giá nướng,"Có thể bắt đầu ."
Trong những mặt, chỉ Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế kinh nghiệm, Triệu Lập Võ tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ nướng thỏ.
Nhìn thịt thỏ mắt dần dần trở nên vàng ruộm, Chu Thiến Thiến ngừng nuốt nước miếng.
"Cho muối ." Triệu Lập Võ dùng đũa xiên thịt kiểm tra, đó lấy thỏ xuống khỏi giá nướng.
"Hả? À ." Chu Thiến Thiến phản ứng , lấy gói giấy trong túi , rắc muối đều lên.
Trong lúc bốn ngừng nuốt nước miếng, cuối cùng món thỏ nướng cũng thành.
Chu Thiến Thiến ngửi mùi thơm, thốt lên,"Tuế Tuế, chúng picnic nữa nhé?"
Triệu Tuế Tuế liếc Chu Thiến Thiến,"Lần còn ăn xong, nghĩ đến , hẵng ."
Đợi khi thỏ nguội bớt, bốn bắt đầu chia thỏ.
Chu Thiến Thiến và Lục Thiền nhất quyết chịu ăn đùi thỏ, con thỏ là của Triệu Tuế Tuế, họ thể chuyện ăn đùi thỏ của cô .
Cuối cùng, hai cái đùi thỏ thuộc về Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ, Chu Thiến Thiến và Lục Thiền trong tay cũng cầm chân thỏ , nhưng so sánh phần t.h.ả.m hại.
Chân của thỏ núi Tiểu Lê nhỏ, chỉ bằng một phần ba chân .
"Nâng ly... , nâng chân." Lục Thiền suy nghĩ một chút, sửa lời.
Bốn cụng chân thỏ với bắt đầu ăn.
Chu Thiến Thiến vẻ mặt hưởng thụ ăn xong phần chân của , bắt đầu gặm đầu thỏ,"Đầu thỏ cũng ngon, đây tớ từng ăn đầu thỏ om một ."
Triệu Tuế Tuế ăn xong đùi thỏ cảm thấy ngấy, cắt một miếng dưa hấu để giải ngấy.
Cũng may con thỏ lớn, bốn chia ăn hết.
Mùi thơm bay xa, hấp dẫn Trịnh Nguyệt đang câu cá cách đó xa.
"Tiểu Tinh, em ngửi thấy mùi gì ?" Trịnh Nguyệt em gái.
"Có ạ, hình như là mùi thịt nướng." Trịnh Tinh dậy hít hít mũi, xác định là mùi thịt nướng.
"Mùi thịt từ bay đến ? Chúng tìm xem." Trịnh Nguyệt câu cả buổi sáng, chỉ mới xuống một lúc là câu một con cá nhỏ, cả buổi chẳng câu thêm con nào, chút chán nản.