Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50 - Chương 383

Cập nhật lúc: 2025-10-07 22:59:56
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn cơm trưa xong, Triệu Tuế thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, chạy sân mở cửa, thì là đại đội trưởng.

"Ông Bát, Triệu Lập Văn đang ở trong nhà ạ." Triệu Tuế tránh cho đại đội trưởng , lúc chuẩn đóng cửa nghĩ đến lát nữa chắc còn đến, nên cứ để mở, lấy đá chặn hai bên cửa.

Chỉ trong một bữa cơm, chuyện Triệu Lập Văn thi đỗ đại học truyền khắp đại đội Phú Hưng.

Mọi lượt đến nhà, Trần Tú Hòa chia kẹo hoa quả cho cùng chia vui.

Người nhà nườm nượp, Triệu Tuế chẳng , cứ ở cửa phát kẹo và tiễn khách.

Mãi đến chiều, khi tiếng chiêng vang lên, mới lục tục về.

Triệu Tuế định đóng cửa thì thấy Trần Mãn Thương đ.á.n.h xe bò chở ông ngoại Trần đến.

Thật là hiếm thấy, Triệu Tuế nhớ trai từng , ông ngoại mới chỉ đến nhà hai , một khi lấy chồng và một khi cô chào đời, đây là thứ ba, đúng là sức hút của sinh viên đại học khác.

"Ông ngoại, , Triệu Lập Văn đang ở trong nhà ạ."

"Ừ." Ông Trần xuống xe, chắp tay lưng .

Triệu Tuế gọi Triệu Lập Võ khiêng cửa sổ và cửa gỗ, định chạy giúp .

"Để Tiểu Võ , cháu bê nổi ." Trần Mãn Thương với cháu gái, gỗ khá nặng, là loại gỗ nhất ông tìm .

Triệu Tuế nhà, thấy ông Trần đang bàn xem nên mở tiệc .

"Không cần ông ngoại, mời khách tốn lương thực lắm ạ." Triệu Lập Văn thấy cần thiết.

Ở sân , Triệu lão gia tử gọi các cụ đến nhà, bảo Triệu Lập Văn nhà chính.

Triệu Lập Văn cùng ông ngoại, định gọi em gái cùng, nhưng cô bé trốn mất.

"Em giúp lắp cửa sổ." Nghĩ đến dáng vẻ của các cụ, Triệu Tuế chạy thẳng sân .

Trần Mãn Thương và Triệu Lập Võ đang lắp cửa sổ, Triệu Tuế ở bên cạnh đưa dụng cụ.

Lúc , Vượng Tài chạy qua ngoài sân, sủa vang, Triệu Tuế chợt nhớ đến hai cha con sói hoang trong núi sâu, sói con chắc đang đói meo ."Em tìm Bảo Châu chơi đây."

Trên sườn núi, sói hoang đang dỗ dành con, mắt nó về phía con đường Triệu Tuế và Triệu Lập Văn thường , hôm nay thấy hai con đến nhỉ.

Triệu Tuế đến sườn núi thấy sói hoang, nó thấy cô, liền ngậm con chạy sâu trong núi, ngoái .

Chẳng mấy chốc, một , một sói, một ch.ó sói đến một hang động nhỏ.

Triệu Tuế đổ sữa bột pha bát nhỏ sói hoang đưa tới, nó đặt con xuống bỏ , chắc là săn.

Triệu Tuế xổm cửa hang ch.ó sói con b.ú sữa, đến lúc cai sữa thì nhà cô cũng về huyện, khéo.

Hang động nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai cha con , thêm một con sói nữa là chật.

Nhìn những vết cào cửa hang, Triệu Tuế đoán chắc là do sói hoang đào.

Sói con b.ú hết nửa bát sữa, nửa dựa bát, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, hai chân ôm chặt lấy bát buông.

TBC

Triệu Tuế lấy thêm một bình sữa đầy đưa cho nó b.ú đêm.

Sói hoang tha một con thỏ về đặt mặt Triệu Tuế, hang canh con.

Triệu Tuế cất thỏ gian, thong dong xuống núi.

Hôm nay nghỉ, săn.

Đến bờ sông, cô thấy một đám con trai đang đuổi theo một con vịt trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-kho-luong-thuc-xuyen-ve-thap-nien-50/chuong-383.html.]

Triệu Tuế cúi nhặt hai hòn đá, ném vèo một cái trúng con vịt đang bay trời.

Triệu Trụ Tử theo hướng hòn đá bay tới, kinh ngạc kêu lên: "Tuế Tuế, là ném hả?"

"Ừ." Triệu Tuế gật đầu, định .

"Tuế Tuế, đừng , chúng núi nướng vịt ăn, cùng ." Triệu Trụ Tử mời.

Triệu Tuế từng ăn vịt nướng, đám Triệu Trụ Tử, cô đang phân vân nên cùng .

Những khác thấy Triệu Tuế do dự, trong lòng thầm nghĩ định lấy con vịt , vịt là do bọn họ phát hiện, nhưng b.ắ.n trúng là Triệu Tuế, ở đại đội Phú Hưng quy định bất thành văn, ai b.ắ.n trúng thì là của đó.

"Mình... Mình thể rủ Bảo Châu cùng ?" Triệu Tuế vốn định từ chối, nhưng thấy Triệu Bảo Châu tới, bèn đổi giọng.

"Được chứ." Mọi đồng thanh đáp, vịt là do Triệu Tuế bắn, thêm một cũng chẳng .

Thấy đồng ý, Triệu Tuế vẫy tay với Triệu Bảo Châu đang cách đó xa: "Bảo Châu, đây nướng vịt nào."

Nghe thấy thịt, Triệu Bảo Châu lập tức chạy tới,"Vịt ? Cậu b.ắ.n trúng , Tuế Tuế?"

"Mọi cùng bắt ." Triệu Tuế lắc đầu, nhận hết công lao về .

Cả đám đến con suối nhỏ phía đầm nước hôi thối, Triệu Trụ Tử quen đường quen lối, lấy từ trong một cái lỗ một chiếc nồi đất. Những khác thì nhặt củi, dựng giá nướng, động tác thành thạo cho thấy thường ngày vẫn .

Ngay cả Triệu Bảo Châu cũng dọn dẹp cành cây khô và lá khô xung quanh chỗ nướng, thời tiết bây giờ nóng như , cháy rừng thì nguy.

"Tuế Tuế, nhóm lửa , việc dễ nhất." Triệu Trụ Tử đưa cho Triệu Tuế một hộp diêm.

"Ừ." Triệu Tuế nhặt mấy chiếc lá khô nhóm lửa.

Chờ nồi đất nóng, bọn họ vặt lông vịt khi nướng.

Một con vịt chia cho 6 , nhiều cũng ít.

Nhiều nhiều sức, chẳng mấy chốc vặt sạch lông vịt, may mà con vịt dễ vặt lông, chỉ trừ phần lông đen đầu, còn đều sạch sẽ.

Tiếp theo là xiên vịt que nướng, Triệu Bình An bẻ mấy cây trúc to bằng ngón tay cái từ bụi trúc gần đó, xiên thẳng qua con vịt, đầu vịt buộc chặt bằng sợi dây gai đưa tới.

"Trụ Tử, các thường xuyên đến đây ?" Nhìn động tác thành thạo của , Triệu Tuế hỏi.

"Bắn gà rừng, vịt trời là đến, một tháng chắc một hai ." Triệu Trụ Tử nghĩ ngợi trả lời.

"Cũng đấy chứ." Triệu Tuế gật gù.

"Hắc hắc, dạy tớ b.ắ.n ná thì tớ b.ắ.n trúng ." Triệu Trụ Tử đưa tay gãi mũi, xoay xoay xiên vịt cho đều lửa.

Lúc , lấy muối, lấy ớt bột, rắc lên con vịt.

Đồ nướng lúc nào cũng thơm phức, mới chỉ muối với ớt thôi mà thơm nức mũi .

Triệu Tuế lấy trong túi một gói bột thì là: "Rắc thêm thì là cho thơm."

"Thì là là cái gì?" Mọi đều , Triệu Tuế đầy nghi hoặc.

"Cái tớ , hôm nọ thấy Triệu Nhị Lại nướng gà cho ." Triệu Bình An kể chuyện gặp Triệu Nhị Lại núi hôm .

Nghe Triệu Bình An , đều đồng ý cho Triệu Tuế rắc thì là.

Đang lúc 6 vây quanh con vịt nuốt nước miếng, một giọng vang lên từ trong rừng cây.

"Thơm quá, chắc chắn là nướng thịt, xin ăn ké thôi."

 

Loading...