Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 281: Huynh thật sự là học sinh kém! Kém nhất trong các loại kém!

Cập nhật lúc: 2025-03-30 17:24:31
Lượt xem: 17

 

Diệp Linh Lang không muốn đi theo, nhưng lại không thể không đi theo.

Bởi vì thị nữ bên cạnh nàng kia nhìn vô cùng hung dữ, nếu bọn họ không nghe lời rất có thể sẽ phải động thủ cùng bọn họ, đến lúc đó bại lộ chính mình, mất nhiều hơn được.

Bọn họ sau khi tới Thần Y Cốc có mục đích quan trọng nhất là phải bắt được hung thủ bí mật, trả lại cho đại sư huynh cùng phụ thân của huynh ấy một lời giải đáp.

Còn Diệp Dung Nguyệt, sau này còn rất nhiều cơ hội g.i.ế.c nàng.

Hơn nữa, lúc này trời xui đất khiến phát hiện ra nàng sửa mặt, sau này quay đầu lại không biết chừng khi nàng nghĩ không ai có thể nhận ra, mình có thể khiến nàng kinh ngạc.

Vì thế, hai người đi theo phía sau nữ tử ngồi xe lăn, theo nàng đi vào đường mòn phủ kín hoa tươi kia. 

Sau khi một mạch đi theo, Diệp Linh Lang phát hiện ra bọn họ tiến vào khu vực kết giới phía sau núi của cốc chủ phong.

Buổi tối hôm trước bọn họ đã rất tò mò không biết kết giới này ẩn giấu bí mật gì, không nghĩ tới hôm nay Diệp Dung Nguyệt lại tạo cho bọn hắn một cơ hội, để bọn họ công khai tiến vào.

Bên trong một mảnh hoa thơm chim hót, các loại tiên linh dược thảo vô cùng tươi tốt lại vô cùng tự do, không giống như những dược điền theo quy tắc của Thần Y Cốc, mà ngược lại giống như một thế ngoại đào nguyên được che giấu.

“Ta bảo các ngươi tiến vào cùng ta cũng không có ý gì khác, chỉ là tính cách của cô nương kia quá hung ác, nàng không phải lần đầu tiên gây sự với đệ tử Thần Y Cốc chúng ta, ta từng nhìn thấy nhiều lần, có thể cứu được thì cứu.”

Giọng của nàng vô cùng ôn hòa, giống như mưa phùn tháng ba, vừa mở miệng đã sưởi ấm lòng người.

“Xin thứ lỗi cho đệ tử không biết, thấy vị cô nương kia ăn mặc không giống với người của Thần Y Cốc, vì sao nàng có thể hoành hành ngang ngược như thế ở Thần Y Cốc, không có ai quản hay sao?”

“Nàng là khách do A Hình mang về, A Hình rất thích nàng, vừa chiều chuộng lại chăm sóc nàng, tất nhiên là trong Thần Y Cốc không ai có thể quản được nàng rồi.”

“Hóa ra là bạn của thiếu cốc chủ.” Diệp Linh Lang cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Ta thấy nàng rất sợ ngươi, có phải là ngươi có thể quản được nàng không?”

Câu hỏi này vừa hỏi, thị nữ bên cạnh lập tức lạnh giọng quát lớn.

“Ngươi đang hỏi thăm cái gì thế?”

“Ta… ta chỉ là sợ gặp lại nàng, tu vi của ta chỉ có Trúc Cơ thôi.”

“Bích La, không được làm cho tiểu đệ tử này sợ hãi, nàng vốn là vô tâm, nhưng tại ngươi giấu đầu lòi đuôi dẫn tới sự nghi ngờ của người khác.”

Lời này vừa nói, Bích La lập tức không nói gì nữa.

“Hơn nữa, thân phận của ta cũng không có gì bí mật, làm cốc chủ phu nhân, ta vẫn có thể quan tâm một chút khách khứa vô lễ chứ!”

Diệp Linh Lang sửng sốt, không ngờ nàng là cốc chủ phu nhân, phu nhân của Cốc chủ Thần Y Cốc Chiêm Diệc Hoài là Cung Bội Lan sao?

Trước kia nàng đã từng hỏi thăm, đã biết được Cung Bội Lan từ nhiều năm trước đã ở yên trong nhà, ngay cả đệ tử Thần Y Cốc cũng không thể nhìn thấy nàng, càng không nói đến người ngoài.

Không nghĩ tới nàng có cơ hội gặp được Cung Bội Lan, nghe nói năm đó nàng phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, diệu thủ lan tâm, cùng với Chiêm Diệc Hoài là một đôi thần tiên quyến lũ trong y giới.

Nhưng hôm nay vừa gặp, thấy nàng trẻ tuổi như vậy, giống như là tháng năm không để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng.

Tuy là trẻ, tuy là xinh đẹp, nhưng Diệp Linh Lang cứ cảm thấy nàng thiếu một chút linh khí so với trong lời đồn, giống như là hồ nước không gợn sóng, hoa rơi khắp hồ nhưng vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, Bích La lại không nhịn được mà lên tiếng.

“Sức khỏe của phu nhân không tốt, nàng chỉ có thể mở miệng ngăn lại nhưng lại không thể thật sự trục xuất nàng khỏi Thần Y Cốc. Thiếu cốc chủ rất thích nàng, cưng chiều che chở nàng ở khắp mọi nơi, nếu thật sự làm ầm ĩ đuổi người đi thì có thể tổn thương hòa khí của hai mẹ con, chỉ sợ sức khỏe của phu nhân cũng không chịu nổi.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu.

“Cho dù là như thế nào thì cũng cảm ơn phu nhân ra tay tương trợ, cũng cảm ơn ngươi đã dẫn ta một đoạn đường, sau này ta sẽ tự mình cẩn thận.”

“Được rồi, lối ra ở bên kia, các ngươi tự mình ra ngoài đi! Về sau thì đừng tới gần nơi này.”

Bích La chỉ lối ra ở phía trước một chút, bảo Diệp Linh Lang bọn họ mau đi.

“Phu nhân, chúng ta xin cáo lui đây!”

Diệp Linh Lang nói xong thì mang theo Bùi Lạc Bạch, khi thấy sắp đi tới lối ra, Diệp Linh Lang bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Haizz! Hoa tai của muội sao lại biến đâu mất rồi?” Diệp Linh Lang sốt ruột túm lấy Bùi Lạc Bạch: “Sư huynh, huynh mau nhìn xem có phải là rơi lên cổ áo của muội không, vì sao muội không thấy?”

“Không thấy, có thể nào lúc nãy động thủ làm rơi không?”

Bùi Lạc Bạch ngàn vạn lần không nghĩ mình cũng có lúc nói dối không nháy mắt như thế này.

“Không đâu, chỉ có thể quay lại tìm xem, là bùa bình an mè mẹ muội cho, muội không thể làm mất được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-281-huynh-that-su-la-hoc-sinh-kem-kem-nhat-trong-cac-loai-kem.html.]

Nghe thấy lời này, Cung Bội Lan còn đi chưa xa đã ngừng lại.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

“Bích La, ngươi dẫn bọn họ đi tìm xem.”

“Phu nhân, ngài mềm lòng rồi, người khác làm rơi đồ vật cũng khiến ngài lo lắng, chỉ là mất cái hoa tai thôi mà, cũng không phải là mất mạng.

“Đi đi thôi, có ngươi để ý bọn họ thì có thể làm sao chứ?

“Vâng, phu nhân.” Bích La không tình nguyện đi đến trước mặt bọn người Diệp Linh Lang: “Các ngươi đi cùng với ta trở về tìm kiếm đi!”

“Cảm ơn phu nhân!”

Diệp Linh Lang quay đầu lại theo Bích La, các nàng đi theo đường cũ tìm kiếm, quả nhiên đã tìm thấy hoa tai nàng làm mất.

“Tìm được rồi thì nhanh chóng rời đi đi!”

“Cảm ơn Bích La tỉ tỉ.”

Bích La được người khác gọi hai tiếng tỉ tỉ thì sửng sốt một chút. Tuổi này nàng đã có thể làm mẹ của tiểu đệ tử này, nhưng nàng gọi như thế còn rất vui vẻ, vì vậy nàng có ý tốt nhắc nhở.

“Về sau cẩn thận một chút, thấy nàng thì tránh xa một chút, đừng để bị tóm!”

“Đã biết!”

Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch cùng rời đi viện này.

Sau khi đi xa, Bùi Lạc Bạch hỏi: “Tiểu sư muội, muội nhìn được có điều gì không ổn ư? Cho nên mới muốn quay lại một chuyến.”

“Kết giới kia không phải là phong bế tuyệt đối, hai người các nàng có thể tự do ra vào, muội chỉ cần nghiên cứu một chút, thực hiện vài động tác nhỏ, hiện tại muội cũng có thể tự do ra vào.”

“Không hổ là tiểu sư muội của ta! Nhưng mà có phải muội có hoài nghi đối với nàng không?”

“Đại sư huynh, huynh thật sự là một học sinh kém, kém nhất trong các loại kém. Huynh ở Thần Y Cốc được dạy một thầy một trò suốt mấy ngày nay chẳng lẽ là cái gì cũng không học được sao? Trưởng lão dạy huynh chắc là bị chọc giận cho tức hộc m.á.u đúng không?”

Bùi Lạc Bạch sửng sốt, lộ ra dáng vẻ chỉ có muội hiểu ta.

“Muội nói không sai, chẳng mấy nữa mà ta bị đuổi khỏi Thần Y Cốc.”

Diệp Linh Lang giơ tay ấn lên đầu mình, rụng hết cả tóc mất thôi!

“Cho nên là, cái viện kia rốt cuộc có việc gì?”

“Bên trong gieo trồng rất nhiều thực vật, vừa liếc mắt một cái qua loa thì có vẻ như đều là dùng để trang trí, nhưng muội lại phát hiện trong số những cây cối đó có giấu không ít loại có thể thôi miên.”

“Thôi miên ư?”

“Đúng vậy, người ở bên trong thường xuyên sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái mơ màng như đang ngủ, nên nhìn Cung Bội Lan không có tinh thần lắm.”

“Không phải là vợ chồng bọn họ rất yêu thương nhau hay sao? Chiêm Diệc Hoài vì sao lại muốn khống chế nàng như vậy?”

“Còn chưa rõ ràng lắm, điểm đáng ngờ này cứ để đấy đã, chưa chắc đã liên quan đến chúng ta. Nhưng mà…” Diệp Linh Lang thay đổi chủ đề: “Trước khi muội tìm được chân tướng, đại sư huynh có thể hiếu học một chút được không? Muội không mong huynh có thể giữ được tiêu chuẩn lúc thi nhập môn, ít nhất cũng đừng để bị đuổi đi!”

Áp lực tức khắc rơi lên người Bùi Lạc Bạch. 

Việc này cũng không phải là việc hắn có thể khống chế!

“Tiểu sư muội, có thể nào…”

“Biểu ca! Tiểu sư muội! Ta tìm được các ngươi rồi!”

Trần Thất Nguyên từ xa kích động chạy tới.

“Tin tức mới đây! Ta có một tin tức vô cùng quan trọng, trên cơ bản có thể xác định được hung thủ!”

______

Gửi tới tất cả mọi người yêu thích truyện.

Mình đã có ý định đăng ở đây cho đến hết truyện, nhưng phát hiện có rất nhiều trang reup truyện của mình từ monkey, nghĩa là khả năng bảo mật của Monkey khiến cho mình hơi thất vọng, nên mình xin phép ngừng ra truyện ở đây.

Mọi người đọc tiếp thì vào page Facebook của mình để lấy thông tin nhé!

Loading...