Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 263: Chỉ cần không cần bị tẩy não thì vẫn còn đầu óc.
Cập nhật lúc: 2025-03-22 19:45:03
Lượt xem: 28
Trong nguyên tác, Nhậm Đường Liên không có ra tay, bởi vì hắn đường đường là minh chủ, một ma đầu Nguyên Anh kỳ không có liên quan gì tới tông môn không đáng để hắn phải ra tay, người phía dưới sẽ tự giải quyết.
Nhưng hiện tại, Nhậm Đường Liên cũng không ra tay, nếu hắn ra tay sẽ giải quyết rất nhanh, nhưng lúc ấy nhất định Bùi Lạc Bạch phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, chắc là hắn bận tâm đến nàng, cho bọn họ một cơ hội.
“Ngươi muốn làm thế nào? Tình huống của hắn không bao lâu sẽ phải đền tội. Tình huống tốt nhất là người của tông môn chúng ta giải quyết, tốt xấu hắn cũng có thể được toàn thây, kết cục không đến mức quá khó coi, nhưng nếu rơi vào tay người khác thì không tốt rồi.” Giang Du Tranh nói.
“Ta sẽ không để huynh ấy phải chết.”
Giang Du Tranh sứng ốt, tuy là trong dự kiến, nhưng mà…
“Một mình hắn không thể nào địch lại toàn bộ Tu Tiên giới, thêm ngươi cũng không thể! Ngươi đi chính là chịu c.h.ế.t đó!”
“Thế thì ta sẽ không đi sao? Đại sư huynh của ngươi nếu xảy ra chuyện ngươi có đi không?”
Giang Du Tranh há miệng mà không biết nói lời nào.
“Nhưng hắn đã thật sự diệt mãn môn, tội này…”
“Các ngươi chỉ thấy hắn diệt mãn môn nhà họ, nhưng khi hắn bị người ta diệt mãn môn, đã có ai làm chủ cho hắn không? Hơn nữa, các ngươi làm sao mà biết được đó không phải là kẻ bị diệt mãn môn này không phải là hung thủ đền tội cho mười năm trước chứ?”
Giang Du Tranh sửng sốt.
“Ở đây có nhiều ân oán đúng sai như thế, ai có thể nói là đúng hay sai? Lui một vạn bước mà nói, ngươi cảm thấy hắn diệt mãn môn là tội ác tày trời, vậy ta chẳng lẽ là người tốt hay sao? Ta có lẽ vốn chính là tiểu ma đầu, cùng tham gia với đại ma đầu thì cũng có làm sao đâu.”
Giang Du Tranh há miệng, lại thu lời nói trở về, cuối cùng phải thay đổi vài câu mới nói được ra miệng.
“Ngươi thật sư muốn một mình đi vào ư?”
“Đúng vậy, ta vào một mình, nếu ngươi nhìn thấy đệ tử Thanh Huyền Tông, xin hãy cản một chút, nói là… ta triệu tập bọn họ, tập hợp ở dưới thị trấn nhỏ.”
Diệp Linh Lang móc ra từ trong nhẫn một cái ngọc bội đưa cho Giang Du Tranh.
“Đưa tín vật cho ngươi!”
“Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?”
“Bởi vì nhìn ngươi rất đáng tin.”
Giang Du Tranh lại sửng sốt, hả?
Thấy Diệp Linh Lang muốn đi vào trong, Giang Du Tranh lại nói: “Ngươi nhất định phải nghĩ ra cách nào đó thật tốt, hắn đã điên cuồng rồi, sắp lục thân không nhận, đừng trông chờ chút tình đồng môn có thể tác động tới hắn.”
“Biết rồi!”
“Hắn ở đỉnh núi thứ hai, ngươi đi đường tắt qua đi, như vậy có thể đi nhanh hơn mấy người bị chúng ta lừa đi lòng vòng một chút.”
“Cảm ơn ngươi.”
“Còn nữa…”
Diệp Linh Lang quay đầu lại.
Giang Du Tranh sửng sốt một chút không biết nói gì.
“Chú ý an toàn!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Được!”
Diệp Linh Lang thật sự đi rồi, Giang Du Tranh nhìn nàng nhiều thêm một chút, trong lòng đều không thể nhịn xuống.
Mấy tháng không gặp, nàng đã Kim Đan rồi, nhìn lại lớn lên một chút, hình như là cách lần đầu tiên bọn họ gặp một năm rồi, có phải sắp mười ba tuổi rồi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-263-chi-can-khong-can-bi-tay-nao-thi-van-con-dau-oc.html.]
Diệp Linh Lang hướng vào trong đi được một đoạn, vừa định đi tới đỉnh núi thứ hai, đột nhiên phía sau có tiếng động, một bóng người vội vàng vọt về phía nàng.
“Dọa c.h.ế.t ta, ta còn tưởng ngươi bay qua ta không đuổi kịp, thật may ta tìm được ngươi rồi.”
Diệp Linh Lang vừa quay đầu lại thì thấy Giang Du Tranh.
“Quá lộ liễu, ta không bay thẳng mà chỉ có thể đi theo cánh rừng này, có việc gì thế?”
“Ta vừa mới quay lại, nghe thấy một tin tức mới nhất, Diệp Dung Nguyệt lên núi! Ta vội tới đây nói cho ngươi!”
Diệp Linh Lang ngẩn ra, nhưng không dừng bước, Giang Du Tranh nhanh chóng đuổi kịp nàng, vừa đi vừa nói chuyện.
“Nàng không phải là bị chưởng môn Thất Tinh Tông phạt ở Tư Quá Nhai nửa năm sao?”
“Phạt nàng là để thể hiện cho mọi người thấy thôi, chưởng môn Thất Tinh Tông làm sao có thể phạt lâu như thế được! Hơn nữa, Diệp Dung Nguyệt rất biết cách làm nũng, người bình thường nhịn không được.”
Diệp Linh Lang hếch mày.
“Lúc trước các ngươi không phải là ai nấy đều gọi nàng là tẩu tử ư?”
“Lúc trước thì đúng thế, nhưng chúng ta có mù đâu, khi ở Già Vân Thành nàng không phải ở cùng với Hứa Thiên Du ư? Lúc ấy chúng ta đã không thích nàng, cảm thấy nàng không xứng với đại sư huynh. Sau đó ở Võ Hội Đỉnh Phong, nàng đối chiến với ngươi đến lúc cuối cùng không phải là ra tay rất độc ác hay sao? Chúng ta cũng đều thấy!”
Diệp Linh Lang ngẩn người, không giống với vai phụ ngốc nghếch của nàng nhỉ, vì sao trong nguyên tác thì ai ai cũng là tín đồ của Diệp Dung Nguyệt, mà đến hiện thực thì không thấy ia mù?
“Không chỉ có thế, sau này nàng lại chạy tới chỗ đại sư huynh của chúng ta thổi gió bên tai, muốn kích động hắn ra tay đối phó ngươi, đại sư huynh của chúng ta dành nhiều thời gian để tu luyện hơn, khiến cho nàng tức giận mà bỏ đi, sau đó nàng bị chưởng môn Thất Tinh Tông phạt thì ta mới biết được nàng ở cùng với yêu quái, thật quá đáng!”
Giang Du Tranh vừa mở miệng đã nói liên hồi, trong lòng đều là oán giận.
“Không chỉ có thế, ngươi có biết lúc nàng lên núi đi cùng với ai không? Con trai ruột của Cốc chủ Thần Y Cốc! Thật là giỏi, ngươi nói nàng đi đâu cũng có người đi cùng thế nhỉ? Hơn nữa, người nào người ấy đều có lai lịch bất phàm. Khi đến Thanh Vân Châu nơi đại yêu hiện thân thì đi cùng yêu quái, tới g.i.ế.c kẻ thù của Thần Y Cốc thì đi cùng con trai của Thần Y Cốc.”
“Đừng nghi ngờ, mọi người đều chỉ là con cá trong ao cá của nàng, bao gồm cả đại sư huynh của ngươi.” Diệp Linh Lang vừa nhanh chóng đi, vừa nghi hoặc hỏi: “Vậy các ngươi đều biết nàng không phải người tốt thì chỉ cần tránh xa là được, còn giận dỗi như vậy làm gì? Đại sư huynh nhà ngươi còn chưa tỉnh táo hay sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Linh Lang sửng sốt, ngay cả Tạ Lâm Dật cũng đã lên bờ, vì sao Tư Ngự Thần vẫn còn chìm đắm chứ!
“Ngươi không biết nàng khóc giỏi thế nào đâu. Lúc trước không phải là hạ thủ độc ác với ngươi ở Võ Hội Đỉnh Phong ư? Lại xúi giục đại sư huynh của ta đi đánh ngươi, khi đại sư huynh hoài nghi nhân phẩm của nàng, nàng lại khóc lóc nói với huynh ấy là bản thân có tâm ma, nàng không khống chế được, nàng rất khó chịu, cầu xin đại sư huynh của ta cứu nàng, đại sư huynh của ta đau lòng…”
Diệp Linh Lang trợn mắt, còn có thể như vậy sao? Đã học xong rồi!
“Sau đó lại là chuyện nàng đi cùng yêu quái kia, nàng nói nàng không biết chuyện gì, lại còn mang về một thân toàn là vết thương, mới nhìn giống như sắp c.h.ế.t tới nơi, lại khóc vô cùng đáng thương, nói là bởi vì mình quá ngây thơ, bị lừa đối quá thảm, nhìn thấy nàng bị thương nặng lại còn đòi c.h.ế.t đòi sống, đại sư huynh của ta lại không nhịn được mà tha thứ cho nàng.”
Cái này thì không học được, khóc thành dáng vẻ gì thì mới đáng thương như thế!
Diệp Dung Nguyệt nếu không phải là giả vờ, thì nàng là nữ chủ vở bi kịch tình yêu, hở một tí là bị lừa, bị thương, bị người yêu nghi ngờ.
“Ngươi chưa thấy nàng khóc giỏi thế nào, khóc đến nỗi ta cũng phải tin.”
“Vậy vì sao ngươi không tin?”
“Nàng lại không phải khóc với ta, ta có thể tùy lúc chạy trốn, chỉ cần không bị tẩy não thì vẫn có đầu óc, nếu nàng muốn tẩy não ta thì ngay cả ta cũng không còn đầu óc, may mà nàng không thấy ta.”
Diệp Linh Lang trợn tròn hai mắt, người này vì sao có thể kiêu ngạo như thế?
Khiến cho nàng không nhịn được mà trêu hắn một chút.
“Có khả năng là ngươi không bị nàng tẩy não, nhưng bị ta tẩy não không, đầu óc ngươi sớm không còn, chỉ là ngươi chưa biết thôi.”
Giang Du Tranh sửng sốt
“Thật vậy ư? Vậy thì lúc tẩy ngươi có thể nghiêm túc một chút, nỗ lực một chút, thời gian dài một chút được không? Ngươi mới tẩy hai câu đã không thấy người đâu, quá qua loa