Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 249: Nàng chỉ là một đứa trẻ!
Cập nhật lúc: 2025-03-17 22:47:57
Lượt xem: 24
“Đại yêu! Đại yêu, hắn lại ra rồi!”
“Không thể nào? Hắn muốn cưỡng chế phá vỡ phong ấn này sao?”
“Kiểm tra chất lượng phong ấn!”
Thấy một màn này, mọi người vừa hoảng loạn vừa kích động, lo lắng hơn là các trưởng lão phụ trách phong ấn Thanh Vân Châu của bốn tông môn.
Theo lý mà nói, cho dù là lực lượng của Hóa Thần kỳ cũng không thể nào phá được phong ấn, cho thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, toàn bộ phong ấn lại chấn động một chút, tiếng kia khiến cho tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng.
Đáng sợ hơn là, bọn họ còn nghe được tiếng vỡ vụn của trận pháp, không lớn lắm nhưng lại rất rõ ràng, tiếng này dừng ở trong lòng bọn họ khiến bọn họ lo lắng vô cùng.
Nếu đại yêu ra ngoài, bọn họ sẽ trốn đi thật nhanh sao?
Lúc này, ngay cả Nhậm Đường Liên cũng không bình tĩnh.
“Trịnh trưởng lão, chúng ta mất nhiều ngày như vậy, tốn bao nhiêu sức lực để phong ấn, không phải đến mức chạm vào hai cái là nát chứ?”
“Theo lý thuyết là không phải! Lần trước khi ngài cùng đại yêu kia đánh nhau chúng ta cũng ở đây, thực lực của hắn còn không đến mức gõ phong ấn một cái đã vỡ.”
“Vậy thì vấn đề ở đâu?”
“Chúng ta cũng không biết!”
“Hiện tại có thể sửa không?”
“Chắc là có thể, mau lên, hiện giờ chúng ta đi kiểm tra một chút, để tránh…”
Trưởng lão kia nói còn chưa xong, mọi người ở đây còn đang hoảng loạn, “Uỳnh” một tiếng, phong ấn nứt ra.
!!!
Trong khoảnh khắc, mọi người nhanh chóng lui về phía sau, Nhậm Đường Liên tiến lên che ở phía trước, chuẩn bị ứng biến thật tốt.
Khi mọi người đều vô cùng hồi hộp khẩn trương, đột nghiên Nhậm Đường Liên à lên một tiếng
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Người ra rồi, nhưng hơi thở không đúng.”
Lúc này, tất cả mọi người phát hiện phía trước vết nứt của phong ấn, tuy là hơi nước vẫn tràn ngập nhìn không rõ cụ thể, chỉ biết bên trong có người, lại không chỉ có một người, nhưng từ hơi thở của bọn họ thì có thể cảm thấy tu vi đều không cao lắm, nhất định không phải là đại yêu Hóa Thần kỳ.
Nhưng lại có vấn đề.
Không phải đại yêu Hóa Thần kỳ, ai lại có khả năng phá phong ấn từ bên trong?
Lúc này, Nhậm Đường Liên nâng tay tạo một trận gió thổi về phía vết nứt kia, xua tan hơi nước xung quanh nơi đó.
Chỉ thấy nơi đó có một người nhỏ bé xinh đẹp mặc một bộ quần áo đỏ, gương mặt xinh đẹp nàng lộ ra một nụ cười vô cùng kinh ngạc.
“Hả? Ra khỏi Thanh Vân Châu mà lại có nhiều người chào mừng ta như thế! Mặt mũi thật lớn! Cảm ơn, cảm ơn các vị nể tình ta như vậy!”
Diệp! Linh! Lang!
Khi nhìn thấy nàng, mọi người khiếp sợ hít ngược một hơi, ngay cả Nhậm Đường Liên cũng kinh hãi.
Phía sau nàng, Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành đi ra, vừa nhìn đã thấy người vừa phá trận là Diệp Linh Lang, tu vi của nàng không đủ, hai người phía sau hỗ trợ nàng.
“Hả? Tiểu sư muội, chuyện này là sao?” Ninh Minh Thành hỏi.
“Không biết, phong ấn ngăn cách âm thanh, vừa nãy muội không nghe thấy tiếng của bọn họ, cũng không biết vì sao bọn họ lại đặc biệt chờ ở đây để chào đón chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-249-nang-chi-la-mot-dua-tre.html.]
Diệp Linh Lang thật sự không dự đoán được, nàng cho rằng phong ấn đã thành công, bọn họ phải rời đi mới đúng.
Nàng là chuẩn bị khiêm tốn rời núi, trộm trốn đi,nhưng địa cung phủ thành chủ đã bị Sơn Hải phá hỏng, mật đạo cũng sụp xuống, nàng lại lười không đi đào.
Đào mật đạo còn không dễ bằng phá phong ấn, cái trước nàng không hiểu lắm, cái sau là lĩnh vực chuyên nghiệp của nàng.
Nàng trăm triệu không nghĩ đến việc mình vừa ra đã bị mọi người tóm được, hơn nữa lại bị bọn họ nhìn chằm chằm một cách kinh ngạc như thế.
Nhưng mà không sao, sư phụ mới nhận không phải ở ngay đây sao? Trời có sập xuống cũng có ông ấy gánh cho rồi.
“Tiểu sư muội, những người này không phải đều là tín đồ trung thành của muội đấy chứ?”
Đã từng thấy tiểu sư muội hô mưa gọi gió mang đám tiểu yêu đi đánh nhau đã có vô số người ủng hộ, lúc này trong đầu Thẩm Ly Huyền chỉ có thể nghĩ ra một lời giải thích như thế.
Diệp Linh Lang lộ vẻ kinh ngạc, sau đó gật gật đầu với mọi người một cái.
“Chắc là như vậy rồi, xem mọi người nhìn muội ánh mắt kinh ngạc không tin nổi kìa, giống như trời giáng thần quang, thần chỉ hạ phàm.”
…
Thật ra cũng không cần phải nói mình lợi hại như thế, tuy là lúc nãy nàng chỉ là một bóng người, lại có thể phá trận, thật sự có thể dọa c.h.ế.t người.
Lúc này, mọi người trong các tông môn lập tức không biết nên biểu cảm như thế nào.
Vì phong ấn đại yêu Hóa Thần Kỳ mà thiết kế trận pháp, lại bị Diệp Linh Lang Trúc Cơ kỳ phá bỏ, lại còn không tốn bao nhiêu thời gian.
Nghe thì có vẻ vớ vẩn, nhưng lại hợp lý, rốt cuộc nàng ở tạo nghệ trận pháp, toàn tông môn liên minh không có ai là không biết cả.
Sức đánh của đại yêu Hóa Thần kỳ không thể đánh vỡ, mà nàng thật sự có thể dùng trí tuệ đã phá giải.
Nàng vĩnh viễn có thể tạo ra kỳ tích, hơn nữa còn vô cùng đáng kinh ngạc.
Đến lúc này, bốn trưởng lão của tứ đại tông môn phụ trách phong ấn mới khó tiếp nhận được việc này.
Lúc trước đã nghe nói ở Võ Hội Đỉnh Phong xuất hiện một đệ tử có khả năng tạo nghệ trận pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà bọn họ cũng không có hứng thú đi đến Võ Hội Đỉnh Phong, cũng không có cơ hội nhìn thấy thực lực của nàng, chỉ cho rằng mọi người không có kiến thức mà nói quá.
Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng thật sự phá bỏ phong ấn mà bọn họ khổ tâm bố trí rất nhiều ngày, bọn họ mới biết được đây là thiên tài trận pháp, không chỉ là thiên tài đâu, trình độ của bọn họ rất có thể đã ngang bằng bọn họ.
Cái này làm sao có thể chấp nhận đây?
Bọn họ khổ tâm nghiên cứu nhiều năm như vậy, mà nàng chỉ là một đứa trẻ còn chưa cập kê!
Tuy rằng nói thiên phú về trận pháp quan trọng hơn so với võ học, rốt cuộc ai cũng biết võ, nhưng người không có thiên phú thì những pháp tắc cơ bản nhất cũng không hiểu rõ.
Nhưng mặc dù nàng có thiên phú, thì cũng không thể quá đáng như vậy chứ? Đây là thiên phú đến mức nào mới có thể làm được?
Giờ phút này, Trịnh trưởng lão của Thất Tinh Tông sau khi ngừng thở một cái, ngón tay run rẩy giận dữ chỉ vào Diệp Linh Lang.
“Ngươi phá hủy trận pháp mà chúng ta phải bố trí trong nhiều ngày, làm hỏng đại kế phong châu của minh chủ, phạm phải tội ngập trời như thế, ngươi biết tội chưa?”
Nàng đúng là lợi hại thật, nhưng đây là tội lớn đó!
Trong lúc tất cả mọi người đều trách cứ Diệp Linh Lang, Nhậm Đường Liên đứng lên
“Trịnh trưởng lão, nàng chỉ là một đứa trẻ, cũng không nên trách móc nặng nề như thế. Huống chi, có lẽ nàng không biết phong châu là kế hoạch của chúng ta, rốt cuộc mấy ngày này nàng vẫn luôn ở Thanh Vân Châu trốn đông trốn tây, có thể tồn tại ra thật sự không dễ dàng.”
Không có ai là không biết Diệp Linh Lang là đồ đệ mà Minh chủ mới thu, hiện giờ dưới gối hắn chỉ có một đồ đệ bảo bối như vậy, toàn lực giữ gìn nàng cũng không có gì lạ, nhưng hắn cũng không thể bao che một cách trắng trợn như vậy chứ!
“Nàng chỉ là một đứa trẻ ư? Nhưng nàng là một đứa trẻ đã hủy hoại toàn bộ tâm huyết của mấy lão già chúng ta đó!”
Mắt thấy bọn họ hùng hổ dọa người cắn chặt không bỏ, mặt của Nhập Đường Liên cũng nhăn lại.