Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 165: Kinh ngạc không, bất ngờ không?

Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:31:54
Lượt xem: 46

Trận đấu này đúng là không khí sục sôi.

Là trận chiến quan trọng của Tào Vĩnh Tân, con trai duy nhất được sủng ái của chưởng môn Bắc Đẩu Tông, tất nhiên là toàn bộ Bắc Đẩu Tông từ trên xuống dưới đều có mặt.

Tông môn của bọn họ không ít người, đệ tử tới dự thi cùng với chưởng môn trưởng lão, còn có người nhân tiện tới xem trận đấu này có tới hàng trăm người.

Ngoài bọn họ ra, người xem bên phía Diệp Linh Lang cũng vô cùng nhiều, còn có thể nhiều hơn trong trận đầu tiên của nàng ở tổ sơ cấp, rốt cuộc hôm nay võ đài lớn, số người có thể tiến vào sân nhiều hơn hôm ấy rất nhiều.

Chỉ là trong số những người xem này, có một nửa là đến cổ vũ cho nàng, một nửa còn lại là chờ mong nàng bị đánh.

Đặc biệt là những người quen cũ, người nào người ấy đều tích cực, chờ kỳ tích xuất hiện.

Rốt cuộc trong trận chiến đầu tiên kia nàng không thể thua, nhưng trận này đúng là không dễ đánh, bởi vì Tào Vĩnh Tân là Kim Đan, còn là người có cơ hội đoạt giải nhất trong nhóm sơ cấp, mà hắn đã chuẩn bị rất nhiều cho trận chiến này, bởi mục đích của hắn là đánh c.h.ế.t nàng trên võ đài, không đánh c.h.ế.t cũng phải tàn phế.

Đệ tử của hai bên đều đã có mặt, không khí vội vàng sôi nổi.

“Bắc Đẩu Tông, Tào Vĩnh Tân.”

“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”

Sau khi hai bên báo danh, “thùng” một tiếng trống vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu!

Tào Vĩnh Tân vung trường kiếm lên, c.h.é.m về phía Diệp Linh Lang, Diệp Linh Lang nhanh chóng lấy ra Huyền Ảnh ứng chiến.

Sau mấy chiêu, Diệp Linh Lang bị Tào Vĩnh Tân đánh đến nỗi liên tiếp lui về phía sau, Tào Vĩnh Tân càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hung hăng, dần dần lộ ra nụ cười vô cùng tự tin.

Nhìn thấy Diệp Linh Lang rơi xuống hạ phong, biểu cảm của người xem phía dưới không giống nhau, đều rất sốt ruột.

Thấy nhi tử nhà mình giống như chiến thần, tông chủ của Bắc Đẩu Tông: “Con trai tốt của ta! Làm tốt lắm!”

Diệp Dung Nguyệt muốn nhìn thấy Diệp Linh Lang nhanh chóng bị thua lại muốn thấy toàn bộ thực lực của Tào Vĩnh Tân: “Muội muội của ta đã đi đến bước này là vượt qua khả năng của bản thân rồi, cũng sắp phải dừng bước thôi!”

Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành đã sốt ruột đến nỗi không khống chế được cảm xúc: “Làm sao bây giờ? Tiểu sư muội hình như là đánh không lại rồi, có thể gặp nguy hiểm hay không?”

Cùng nhau rèn luyện cùng, nhưng lại không hoàn toàn rèn luyện cùng, Vũ Tinh Châu và Giang Du Tranh: “Xong rồi! Sớm biết thế lúc trước luyện tập với nàng nhiều hơn!”

Đã từng chịu đựng đòn hiểm của Diệp Linh Lang như Tạ Lâm Dật, Liễu Nguyên Húc, Hách Liên Phóng: “Nàng lại đang làm trò gì? Nàng có thể đánh nghiêm túc một trận được không? Vì sao nàng luôn luôn giống như đang đùa giỡn vậy? Không thể dùng hết toàn lực chỉ vì không đủ thực lực, vì thế mà bị đánh, cuối cùng không may bị thua được không?”

Những người khác đã từng thấy nội tâm hiểm ác của Diệp Linh Lang thì vẻ mặt nhẹ nhàng tùy ý mà thảo luận.

“Kỹ thuật diễn của tiểu sư muội càng ngày càng thành thạo.” Mục Tiêu Nhiên cảm thán.

“Ta đánh cuộc một trăm linh thạch, Tào Vĩnh Tân khả năng sẽ mất sạch.” Lục Bạch Vi nói.

“Tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng ta biết kết cục nhất định là ngược thân lại ngược tâm.” Quý Tử Trạc đồng tình lắc lắc đầu.

“Làm gì làm gì? Làm không khí sôi động lên chứ, diễn viên quần chúng không cần phải nỗ lực hay sao?” La Diên Trung đứng lên hô lớn: “Diệp Tử Tỉ đứng vững! Diệp Tử Tỉ đừng sợ! Diệp Tử Tỉ dù có thua cũng khiến cho ta tự hào nhất từ trong nội tâm!”

Đây mới là cách chính xác bắt đầu câu chuyện.

Vì thế, giây tiếp theo, Hoa Thi Tình hô to lên: “Tiểu sư muội đừng lo, đan dược bao nhiêu cũng đủ dùng!”

Mạc Nhược Lâm cũng không cam lòng yếu thế: “Muội muốn dùng bao nhiêu hộ tâm kính thì dùng, không cần lo lắng!”

Nghe thấy mấy tiếng kêu này, Tào Vĩnh Tân đang đuổi theo Diệp Linh Lang khắp nơi, càng đuổi khỏe, đồng môn cũng cảm thấy nàng không ổn, vậy có nghĩa là nàng thật sự không ổn.

Thắng lợi ở ngay trước mắt, chỉ cần đánh cho nàng bị thương, sau đó nhanh chóng bịt miệng nàng, là có thể đánh c.h.ế.t nàng trên võ đài.

Để cho mọi người đều thấy, ánh sáng đom đóm thì không thể nào so được với ánh trăng rực rỡ? Cái gọi là thiên tài Thanh Huyền Tông cũng chỉ có như thế!

Chỉ thấy Diệp Linh Lang bị phép thuật của Tào Vĩnh Tân đánh trúng, té ngã một cái vướng ở trên đài, không kịp chạy trốn.

Lúc này, Tào Vĩnh Tân giơ tay cầm kiếm trong tay, không lưu tình chút nào c.h.é.m về phía nàng, còn cười như điên dại.

“Tiểu sư muội!”

“Thái Tử cứu ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-165-kinh-ngac-khong-bat-ngo-khong.html.]

Diệp Linh Lang vừa kêu lên, Tào Vĩnh Tân càng thêm đắc ý.

“Gọi cái gì mà Thái Tử, gọi thiên vương lão tử cũng không có tác dụng, hôm nay ngươi nhất định c.h.ế.t rồi!”

Lời nói của Tào Vĩnh Tân còn chưa xong, chỉ thấy một con thú nhỏ lông xù, vẻ mặt hung ác không biết nhảy ra từ chỗ nào, há miệng thật to ăn luôn bảo kiếm trong tay hắn.

“Hả?”

Diệp Linh Lang ngẩng đầu nhìn thấy Tào Vĩnh Tân tư thế bày ra đầy đủ, trong tay lại chỉ còn có chuôi kiếm, biểu tình trên mặt cứng lại.

“Tư thế rất tốt, chỉ là c.h.é.m không trúng.”

Diệp Linh Lang nhanh chóng đứng lên mặt đất, vui vẻ chạy vài bước ra khỏi, vẻ mặt đắc chí.

“Tử Tiêu Kiếm! Tử Tiêu Kiếm!’

Tông chủ của Bắc Đẩu Tông vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn chuôi kiếm kia đến mức sắp phải rơi xuống.

“Giết nàng, g.i.ế.c nàng cho ta!”

Tào Vĩnh Tân phục hồi tinh thần, nhanh chóng lấy ra một thanh kiếm khác từ trong nhẫn, tiếp tục đuổi theo Diệp Linh Lang.

Thực lực của nàng rất kém cỏi, vừa nãy chẳng qua là răng của con linh thú kia có chút lợi hại mà thôi, không việc gì phải sợ!

Nhưng mà, mỗi lần hắn muốn c.h.é.m c.h.ế.t Diệp Linh Lang, con thú kia lại xuất hiện, nuốt mất vũ khí trong tay hắn.

Mỗi lần một nuốt, trên khán đài đều truyền đến một tiếng kêu tan nát tim gan, hơn nữa, mỗi lần khổ chủ đều không phải là một người.

“Oanh Thiên Kiếm của ta!”

“Bá Vương Đao của ta!”

“Thiền Tâm Phủ của ta!”

“Lục Xoa Kích của ta!’

“Xin ngươi, đánh nàng bằng tay không đi, đừng dùng vũ khí nữa!”

Chưởng môn và các chưởng lão của Bắc Đẩu Tông, trái tim tan vỡ rơi đầy đất, nhưng mà không nhặt trở lại được.

Mà lúc này, Hách Liên Phóng ở dưới khán đài vô cùng kích động, là nó, chính là nó!

Cái con nhóc xấu xa Diệp Linh Lang kia thật sự đã bắt được con mãnh thú kia rồi!

Hạ huynh, ta đây không có cách báo thù cho ngươi!

Lúc này, trên võ đài thi đấu, Tào Vĩnh Tân cũng nhận ra được nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, Diệp Linh Lang rất yếu, nhưng con thú kia thật sự ăn rất nhiều, bụng nó giống như động không đáy vậy, cho dù là ăn bao nhiêu cũng sẽ không dừng lại, cho dù lớn đến đâu cũng chỉ ăn một miếng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

Đây là thể loại linh thú gì? Thật khiến cho người khác tức giận!

Vì thế, hắn cái khó ló cái khôn, móc ra từ nhẫn một cái vũ khí bình thường, ném về phía con thú nhỏ kia.

Con thú nhỏ kia quả nhiên nhảy dựng lên để ăn vũ khí kia!

Thời cơ đã đến, chính là lúc này!

Hắn kích động móc ra một thanh kiếm cuối cùng từ trong nhẫn, đ.â.m về phía Diệp Linh Lang

Chỉ cần đánh c.h.ế.t nàng thì tất cả đều sẽ kết thúc! Con nhóc đáng c.h.ế.t này! NÀNG! NHẤT ĐỊNH! PHẢI! CHẾT!

Chỉ thấy, Diệp Linh Lang đứng đó không né không tránh, cầm Huyền Ảnh trong tay cứng rắn tiếp chiêu này của Tào Vĩnh Tân.

“Keng” một tiếng, thanh kiếm bình thường kia của Tào Vĩnh Tân bị Huyền Ảnh trong tay của Diệp Linh Lang chặt gãy.

Tào Vĩnh Tân khiếp sợ nhìn về phía Diệp Linh Lang, hắn căn bản không thể tin được nàng có thể cứng rắn tiếp được một kích toàn lực của mình, lại còn có thể đánh gãy kiếm trong tay mình.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười, vô cùng đáng yêu.

“Kinh ngạc không, bất ngờ không?”

Loading...