Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 163: Cầm vũ khí lên đi, ta chịu không nổi nữa.

Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:31:51
Lượt xem: 50

Bùi Lạc Bạch càng nghe lại càng sợ hãi, vừa nãy không phải vừa mới đang thảo luận phải cẩn thận đối mặt với Kim Đan Tào Vĩnh Tân như thế nào hay sao?

Nói thế nào lại chuyển qua sư muội nhà hắn trực tiếp đi xử lý thủ tịch Liệt Dương Điện nhà người ta rồi?

Hơn nữa, nghe cách nói chuyện của đệ tử Liệt Dương Điện và ngũ sư muội, giống như tiểu sư muội chỉ cần đồng ý là có thể xử lý hắn ấy.

Đây là đang nghiêm túc hay sao?

Hay là, tổ cao cấp để tiểu sư muội tới đánh đi?

Trong khi vẻ mặt của hắn còn chưa hiểu biết lắm, Quý Tử Trạc bỗng nhiên xông ra.

“Tiểu sư muội, nếu có ngày nào đó muội muốn xử lý thủ tịch Liệt Dương Điện, hay là ngươi giúp tên Vũ Tinh Châu này xử lý luôn thủ tịch Ẩn Nguyệt Cung đi! Ta thấy hắn ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì, cho hắn làm thủ tịch sẽ không có thời gian ngày nào cũng tới Thanh Huyền Tông lắc lư.”

…….

Những người này đang nói chuyện nghiêm túc ư?

“Các ngươi đều đang nói linh tinh cái gì?  Nói nửa ngày, có nói đến trọng điểm hay không?”

Lời này vừa nói, những người khác đều quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Giang Du Tranh không biết đến từ lúc nào.

“Cái gì là trọng điểm?” Diệp Linh Lang hỏi lại.

“Trọng điểm là Tào Vĩnh Tân đó!”

Bùi Lạc Bạch mắt sáng ngời, cuối cùng cũng có người bình thường rồi phải không?

“Hắn làm sao vậy?”

“Ta đã điều tra xong cho muội rồi, cửa hàng Hồng Vũ mấy năm nay càng ngày càng kiêu ngạo là bởi vì cấu kết với Bắc Đẩu Tông, bọn họ không dám động vào đại tông môn, nhưng những tông môn nhỏ đều bị chèn ép. Luyện đan sư, luyện khí sư, phù sư nhà nào có năng lực đều phải đến cửa hàng của bọn họ, bị ép giá rất thấp, đều dựa vào Bắc Đẩu Tông chống lưng ở phía sau.”

Đề tài rốt cuộc đã quay trở về trên người Tào Vĩnh Tân, phong cách dần dần bình thường trở lại rồi.

“Nói cách khác, ba người Thanh Huyền Tông các ngươi không phải thuộc về loại hình chiến đấu, trong lúc thi đấu biểu hiện rất ưu việt, luyện chế ra không ít thứ tốt, nhưng lại không muốn hợp tác với bọn họ. Điều này đã khiến bọn họ tức giận, cho nên bọn họ hiện tại đã tiêu tiền xếp đặt lịch thi đấu, muốn cho các ngươi bị loại sớm.”

Nghe được những lời  này, mọi sự đã dễ hiểu.

“Điều này ta hiểu!” La Diên Trung cười hà hà: “Người của cửa hàng Hồng Vũ nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng là bởi vì các ngươi ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, họ không làm gì được, cho nên muốn thu thập ngươi ở trên sân đấu. Bình thường những tình huống như này là muốn sắp xếp mưu hèn kế bẩn.”

“Mưu hèn kế bẩn gì?”

“Mưu mô ý là muốn chính đại quang minh ở trên đài luận võ đánh cho ngươi tàn phế, thậm chí là đánh chết, tuy là trong thi đấu luận võ thường là đến chỗ quan trọng thì dừng, nhưng khó tránh khỏi sẽ có những sự cố ngoài ý muốn, trên võ đài không kể sinh tử. Nếu ngươi không thể nhận thua, vậy thì không thể sống nữa rồi. Đối phương có thể không chịu trách nhiệm!” La Diên Trung giải thích.

Hắn vừa nói xong, Diệp Linh Lang lập tức gật gật đầu, ra vẻ ta đã hiểu.

“Còn có thể như vậy hay sao?”

“Cho nên tiểu sư muội, muội nhất định phải để ý…”

Bùi Lạc Bạch còn chưa nói xong, Quý Tử Trạc đã lại nói.

“Vừa nãy nói như thế nào? Cần phải khiêm tốn cần phải khiêm tốn! Tiểu sư muội nhất định phải khiêm tốn một chút!”

“Khiêm tốn là cái quỷ gì? Biện pháp tốt nhất là đi lên không nói hai lời, trước tiên dán cho hắn một tấm cấm ngôn phù, đây không phải là vạn sự đại cát hay sao?”

Mục Tiêu Nhiên vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi quay đầu nhìn hắn.

Bùi Lạc Bạch nghe mà không hiểu một chữ nào: ???

Người như thất sư đệ ra cửa là gây sự đánh nhau thì mở miệng ra là khuyên tiểu sư muội phải bình tĩnh khiêm tốn, mà ngũ sư đệ ngày thường ôn tồn lễ độ vừa mở miệng đã muốn dán cấm ngôn phù?

Sau khi dán lên thì sao? Giống như hắn nghĩ hay sao?

Chỉ thấy các sư đệ sư muội khác ngay lập tức giơ ngón tay cái với Mục Tiêu Nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-163-cam-vu-khi-len-di-ta-chiu-khong-noi-nua.html.]

“Tiểu sư muội, ta cảm thấy biện pháp này ổn thỏa nhất.” Lục Bạch Vi gật đầu.

“Trong tình huống này, chẳng may Bắc Đẩu Tông tới báo thù thì sao?”

“Đơn giản, báo địa chỉ Thanh Huyền Tông, sư phụ sẽ thu phục.” Lục Bạch Vi nói.

Lúc này các đệ tử cùng nhau gật đầu, như vậy đúng là sẽ không có nỗi lo về sau.

“Không phải, các ngươi đang nói cái gì, sao ta không hiểu gì cả?” Giang Du Tranh nói xong, Vũ Tinh Châu cũng vội vàng gật đầu theo.

“Các ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần…” La Diên Trung còn chưa nói hết câu, một đồng môn phía sau hắn gọi hắn một tiếng, hắn vội quay đầu nói với đồng môn kia vài câu, sau đó lại quay lại.

“Diệp Tử Tỉ, cái gì cũng không nói, cầm vũ khí lên, nhịn không nổi nữa rồi.” La Diên Trung nói: “Tin tức mới nhất, bọn họ muốn trong ngày ngươi thi đấu với Tào Vĩnh Tân thì đến đập phá cửa hàng của ngươi, sau khi đập sẽ đến võ đài thi đấu của ngươi để làm nhục ngươi, bọn họ đã muốn g.i.ế.c người còn muốn tru tâm.”

Lời này vừa nói ra,nơi này bọn họ vốn tồn tại rất nhiều nhóm ông nói gà bà nói vịt không hiểu nhau, ngay lập tức thống nhất, động tác bọn họ nhất trí nhìn về phía Diệp Linh Lang, chỉ thấy nàng vui vẻ cười.

“Chuyện tốt!”

Trận đầu đấu loại trực tiếp của Diệp Linh Lang đã sắp tới, chỉ còn một ngày nữa là diễn ra trận đấu, là cái kiểu thời gian vội vã mà người bình thường dù là đã biết đối phương muốn giở trò mà không kịp ngăn cản.

Nhưng cũng may, Diệp Linh Lang không phải là người bình thường.

Có thể là nhờ có phúc của Tào Vĩnh Tân, cũng có thể là vì hình ảnh võ đài nhỏ bị chen chúc không còn chỗ mà trận chiến đầu tiên giữa Diệp Linh Lang và Tào Vĩnh Tân được sắp xếp ở võ đài lớn.

Cùng ngày buổi sáng hôm đó, dưới chân núi Cửu Hoa Sơn.

Nhị đương gia (1) của cửa hàng Hồng Vũ mang theo khoảng hai mươi người trùng trùng điệp điệp đi tới cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên của Diệp Linh Lang.

Hắn mang theo một phù sư cao cấp được mời với giá rất cao.

Thế nào? Chỉ còn một canh giờ nữa trận thi đấu của nàng sẽ bắt đầu, ngươi có thể trong vòng một canh giờ lấy đi tất cả đồ vật của nàng, hủy hoại cửa hàng này của nàng hay không?”

“Chẳng qua là mấy đồ vật do một đứa trẻ con làm, muốn dựng nên thì không dễ, nhưng nếu muốn phá bỏ thì quá đơn giản.”

“Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ khiến cho nàng biết một tông môn bé bằng ngón tay như vậy cũng dám chọc vào cửa hàng hồng vũ kết cục sẽ khó coi đến thế nào!”

Đứng ở phía trước cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên, nhị đương gia vung tay lên, người phía sau nhanh chóng tiến về cánh cửa đã đóng của Nhất Diệp Già Thiên.

Lúc này, vài người lác đác đi trên đường cái vội tránh né, sợ bản thân mình sẽ bị vạ lây.

Khi bọn họ vọt tới trước cửa, nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa, trên đó viết chữ to rành mạch.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

“Toàn bộ hàng hóa của bổn tiệm đều đã bán hết, tạm thời không mở cửa, người không liên quan xin đừng tiến vào, người vi phạm táng gia bại sản, khóc không ra nước mắt.”

Sau khi phù sư đọc xong, mọi người đều cười điên.

“Đúng là trò trẻ con, ta cứ muốn đi vào, ta còn muốn đập phá cửa hàng, đánh vào mặt nàng đấy! Đều lên cho ta!”

Lời này vừa nói xong, Nhị đương gia của Hồng Vũ dẫn đầu xông lên phía trước, một trân đá văng cửa của Nhất Diệp Già Thiên, chỉ là cửa hàng này mở cửa rất dễ dàng, thậm chí còn không giống như là đề phòng trộm cướp.

Sau khi đi vào, bọn họ phát hiện Nhất Diệp Già Thiên không giống với lúc trước, hôm nay cửa hàng này cái gì cũng không có, trận pháp không có, tủ cũng đã biến mất, ngay cả bệ đá cũng không còn.

Sạch sẽ giống như là cố tình làm một nơi để đánh nhau.

Càng quan trọng hơn là, chân trước bọn họ vừa mới vào trong cửa hàng, giây tiếp theo cửa cũng đóng lại.

“Nhị đương gia, ta cảm thấy cửa hàng này hình như là có chút kỳ lạ.”

“Vô nghĩa, ngươi đã nhìn thấy gì?”

“Hay là, chúng ta cứ lùi ra phía ngoài trước nhìn xem.”

“Lùi cái gì mà lùi? Tới thì cũng tới rồi! Ai lui thì người đó phải nhận thua.”

Đây không phải là chuyện thắng thua, hiển nhiên là không thích hợp, chúng ta… Này? Vừa nãy là ai đang nói chuyện, giọng nói còn đáng đánh như thế?”

Loading...