Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 159: Người quen cũ nói chuyện cũ
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:05:35
Lượt xem: 43
“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”
Trên võ đài, khi một tiếng danh hào này được báo ra, gợi lên hồi ức của không ít người ở đây.
Trước khi đấu võ, đúng là nàng đã yêu cầu hai bên phải báo danh hào, kể từ đó cũng chứng minh được việc báo danh hào đúng là quan trọng, bởi vì sau này còn có phân đoạn trả thù.
“Thùng” một tiếng vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Phía trước các sư huynh đều là một chiêu hạ gục đối thủ trong nháy mắt, nếu nàng cùng với đối thủ đánh nhau khó phân thì không đúng lắm.
Vì thế, nàng vung trường kiếm lên, trực tiếp đánh gục đối thủ, nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Một trận đấu không hề chậm trễ, khán giả phía dưới lại vô cùng kích động, hò hét cổ vũ ầm ĩ toàn trường, đặc biệt là giọng của La Diên Trung, quả thực không ai có thể ngang bằng hắn.
Khi trận thi đấu kết thúc, mọi người sôi nổi rời đi, võ đài đông đúc chen chúc cũng không vào nổi này thật sự không hề giống với võ đài của tổ sơ cấp lúc bình thường tí nào
Trận này trọng tài ngây ngốc, tuyển thủ cũng ngơ ngẩn, tóm lại, nhiều năm như vậy đến hôm nay đúng là được rửa mắt.
Diệp Linh Lang nhảy xuống võ đài, đi theo người Thanh Huyền Tông cùng nhau rời đi.
Vừa mới đi ra cửa đã nhìn thấy Đông Phương Tẫn đi tới, phía sau còn có vài tán tu nữa.
“Đã lâu không gặp, phong thái của tiểu sư muội so với lúc trước càng tăng lên, thật đáng mừng.”
Lúc trước cùng đi với họ ở bí cảnh Đại Kim Sơn một chuyến, đã qua vài tháng rồi, hắn còn thường xuyên hồi tưởng lại những tình huống vừa khó có thể tưởng tượng lại kinh tâm động phách như hồi đó.
Bởi vì mỗi lần nhớ lại hắn đều có thể cuốn theo không khí trong hồi ức, không tự chủ được mà cố gắng tu luyện.
Cố gắng lại nỗ lực, thế mà hắn có thể dựa vào thực lực mà có thể tranh được danh ngạch dự thi Võ Hội Đỉnh Phong, ngẫm lại cảm xúc dâng trào.
Cho nên ngày hôm qua khi có lịch thi đấu, hắn đã tìm tới trận đấu của Diệp Linh Lang để tìm nàng, nghĩ đến việc gặp lại người quen có thể cảm xúc dâng trào, có thể cùng nhau tâm sự.
Lời dạo đầu hắn vừa mới nói xong, chỉ thấy Diệp Linh Lang ở phía trước nhìn thấy hắn đã dừng bước chân.
“Tiểu sư muội? Thế mà ngươi lại gọi ta là tiểu sư muội? Mặt trời mọc mặt trăng lặn nhiều ngày như vậy rồi, tâm tư của ngươi muốn gia nhập Thanh Huyền Tông vẫn còn hay sao?”
Đông Phương Tấn sửng sốt, không phải, ý của hắn không phải thế!
Hắn đang muốn giải thích, lại phát hiện những đệ tử Thanh Huyền Tông khác xung quanh mình quả nhiên là cảnh giác ngay lập tức, ánh nhìn bài xích tập trung vào hắn, giống y hệt lúc trước chào tạm biệt!
…
Trời ạ!
Đã bảo hắn không nên lắm miệng rồi mà!
“Cái gì? Một tán tu mà cũng có vọng tưởng gia nhập Thanh Huyền Tông sao? Diệp tử tỉ đừng để ý đến hắn, hãy để ý tới ta nè, ta không có ý tưởng này đâu, rốt cuộc ta đã là bảo bối của Liệt Dương Điện rồi!”
La Diên Trung dựa vào bản lĩnh của chính mình chen chúc tới trước mặt Diệp Linh Lang, vô cùng kiêu ngạo đẩy Đông Phương Tẫn đi chỗ khác.
…
Đông Phương Tẫn vội vàng lui về phía sau.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Hắn bị đẩy vừa lúc đụng vào nhóm tán tu bị Diệp Linh Lang ép làm đội cổ vũ, thế giới thật nhỏ, vừa vặn lại là người hắn quen biết.
“Ồ? Đông Phương huynh, huynh biết Diệp Linh Lang của Thanh Huyền Tông ư?”
“Biết, nhưng mà vì sao các ngươi lại trở thành đội cổ vũ chuyên nghiệp của Thanh Huyền Tông?”
Đinh Gia Bằng hít sâu một hơi, hai mắt đẫm lệ.
“Một lời khó nói hết, ta nói ta bị một nhóc con như nàng ép buộc, ngươi có tin không?”
“Ta tin.”
“Người anh em, cái gì cũng không nói! Ngươi là người hiểu chúng ta! Ngươi có cách nào không?”
“Ngươi cảm thấy ta giống như người có thể thắng được nàng hay sao?”
…
“Nhưng ta có thể cho Đinh huynh một lời khuyên.”
Đinh Gia Bằng kích động không thôi: “Huynh nói đi!”
“Làm cho tốt, chưa biết chừng có niềm vui bất ngờ.”
…
Lúc đó, La Diên Trung còn đang cười mỉa, mang theo bộ mặt đã thay đổi hoàn toàn kia đến trước mặt Diệp Linh Lang.
“Diệp tử tỉ, ta không phải là người không biết điều giống như hắn, yêu cầu của ta rất đơn giản, khi nào có thể xử lý thủ tịch đại đệ tử của chúng ta, ta muốn khôi phục lại bộ mặt đẹp trai của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-159-nguoi-quen-cu-noi-chuyen-cu.html.]
Diệp Linh Lang giơ tay gõ lên trán hắn một cái.
“Tỉnh lại đi, trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ rồi ư?”
“Vậy thì yêu cầu của ta đơn giản hơn một chút, có thể cho ta vài lá bùa được không? Lần trước bảo kiếm của ta đã bị Thái Tử của ngươi ăn mất rồi, hiện tại chỉ có một thanh kiếm bình thường, ngày mai tỉ thí không có lợi.”
“Đầu tiên, khi kiếm của ngươi bị ăn, nó còn chưa phải là Thái Tử của ta, việc này ta không có trách nhiệm. Tiếp theo, nếu ngươi không phục, ta có thể gọi nó ra, ngươi tính sổ với nó?”
…
“Diệp tử tỉ…”
“Câm miệng! Đừng dùng gương mặt hiện tại của ngươi làm nũng với ta.”
“Gương mặt này còn không phải là kiệt tác của ngươi à?”
“Đừng nói linh tinh, ta đã nói lúc sau ngươi có thể tự phát huy, ta không có trách nhiệm rồi!”
“Diệp tử tỉ…”
“Đủ rồi!”
Diệp Linh Lang móc ra từ nhẫn mấy lá bùa, nhét vào trong tay La Diên Trung.
Hai mắt của La Diên Trung tỏa sáng, vui mừng không thôi.
“Dùng tốt chứ?”
“Dùng nhiều lần như vậy rồi, không nhớ rõ sao?”
Khi hắn còn đang muốn tiếp tục nói gì đó, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị người đẩy đi chỗ khác rồi.
“Linh Lang, Linh Lang, vì sao muội lại đưa lá bùa cho hắn? Là bởi vì hắn kêu to hay sao? Lúc nãy ta cũng kêu rất to, hay là…”
Vũ Tinh Châu còn chưa nói xong, Diệp Linh Lang cũng đã móc bùa ra đưa cho hắn.
“Cầm đi, không cần cảm ơn!”
Thấy một màn này, La Diên Trung tức khắc ngây người.
Không phải chứ? Hắn nói sùi bọt mép mới được nhận lá bùa, thằng nhóc kia chưa nói gì đã cho?
Dựa vào cái gì? Diệp tử tỉ quá bất công rồi!
Cũng ngạc nhiên giống hắn là Vũ Tinh Châu.
Không phải chứ? Nhanh như vậy đã muốn đuổi hắn đi sao? Hắn còn muốn nói thêm với nàng mấy câu nữa.
Thật là ghen tị đó, đại thúc khó coi vừa nãy còn có thể nói nhiều với nàng như thế.
Lúc này, hắn bất lực quay đầu lại nhìn sư huynh của hắn, chỉ thấy Từ Chi Phong chỉ chỉ vào bản thân, hắn ngầm hiểu.
“Còn có sư huynh của ta…”
Vũ Tinh Châu còn chưa nói xong, Diệp Linh Lang lại móc thêm một chồng ra đưa cho hắn.
“Hỏi thăm sức khỏe của sư huynh ngươi giùm ta!”
….
Cuộc nói chuyện kết thúc.
“Xin mọi người nhường đường một chút.”
Tiếng của Giang Du Tranh truyền đến, La Diên Trung cùng Vũ Tinh Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lù lù bất động đứng chắn trước mặt Diệp Linh Lang.
La Diên Trung cười lạnh một tiếng: Buồn cười, trước mặt Diệp tử tỉ ta không so được với thằng nhỏ trắng trẻo sạch sẽ vắt mũi chưa sạch này, chẳng lẽ còn bị ngươi vượt qua hay sao?
Vẻ mặt của Vũ Tinh Châu nghiêm túc: Không được, càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra Linh Lang thật sự quá đáng yêu, không được không được, thấy ai chắn người đó!
Giang Du Tranh bị hai người này ngăn lại, không thể đến trước mặt Diệp Linh Lang như ý nguyện, hắn vừa muốn mở miệng, phát hiện thấy mấy sư huynh kia của Diệp Linh Lang cũng cùng nhau chặn lại, khiến cho hắn không nhìn thấy người đâu nữa.
….
Trong ấn tượng đây là lần thứ hai nhỉ?
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Có phải giặc cướp đâu mà phải phòng ngừa như thế?
Thật vất vả quay trở lại từ võ đài luận võ đông đúc, Diệp Linh Lang trước tiên dán bùa lên phòng của bốn sư huynh, sau đó lại lôi các sư tỉ về phòng và dán lá bùa lên.
Bên ngoài hỗn loạn sục sôi, tu luyện thì cần phải an tĩnh.
Trong một ngày có hai người gây lên một đợt sóng vô cùng lớn, một là Bùi Lạc Bạch khiến cho các chưởng môn trưởng lão của các đại tông môn kinh ngạc đến ngây người, hai là Diệp Linh Lang khiến cho vũ đài của tổ sơ cấp chật cứng người, hai người đều xuất thân từ Thanh Huyền Tông.
Cứ như thế, trong ngày đầu tiên của Võ Hội Đỉnh Phong, Thanh Huyền Tông trở thành tông môn nóng bỏng nhất.
Nhưng mà, trong khi mọi người còn đang thảo luận vô cùng sôi nổi, người Thanh Huyền Tông giống như là bốc hơi tập thể, không thấy một bóng người nào.