Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 155: Trận thi đấu đầu tiên bắt đầu.
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:47:59
Lượt xem: 49
Cứ như thế, thế giới bên ngoài vô cùng náo nhiệt, trong khi tiếng nói chuyện phiếm không ngừng nghỉ, người Thanh Huyền Tông chú tâm tu luyện hai ngày không nghỉ, yên tĩnh đến nỗi không ai biết tông môn này có người.
Ngay cả đến ngày cuối cùng, khi có thông báo về thứ tự thi đấu cùng với sân đấu cũng đều là Béo Đầu nhân dịp nửa đêm không có người đi xem.
Không sai, là một Tuyết Linh Quả IQ cao EQ thấp được đại năng mộc hệ là Tất Tiền Bối huấn luyện, Béo Đầu là biết chữ.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Sau khi xem xong, nó cưỡi tọa kỵ của mình nhanh chóng chạy vào phòng ký túc xá của Diệp Linh Lang, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.
Vào ngày Võ Hội Đỉnh Phong chính thức bắt đầu, sáng sớm, tất cả những người tham gia võ hội là tán tu và cả các đệ tử tông môn đều sẽ tập hợp ở hội trường lớn nhất của đỉnh núi thứ hai, nghe minh chủ của Tông Môn Liên Minh Nhậm Đường Liên phát biểu.
Hội trường lớn mênh m.ô.n.g có thể chứa được vạn người, ở ngoài hội trường còn có rất nhiều tán tu cùng với những đệ tử tông môn không tham gia thi đấu đến xem náo nhiệt.
Một sự kiện long trọng chưa từng có, khiến cho người xem cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
So với khí thế mạnh mẽ của các đại tông môn, chín người Thanh Huyền Tông đứng ở cuối vô cùng an tĩnh.
Thấy Minh Chủ nói xong, tứ đại chưởng môn cũng từng người đi lên nói, quy trình còn dài hơn cả lễ khai mạc đại hội thể thao kiếp trước, Diệp Linh Lang cảm thấy hối hận vì sao không tu luyện thêm một buổi sáng.
So với những đệ tử đại tông môn nhiệt huyết tràn trề nóng lòng muốn thử, Diệp Linh Lang lại không có nhiều cảm xúc lắm.
Kiếp trước có cuộc thi lớn nào còn chưa tham gia đâu? Chút việc nhỏ này, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng.
Nhưng thật ra, các sư huynh sư tỉ lần đầu tham gia Võ Hội Đỉnh Phong, nghe những người ở trên nói chuyện đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc mọi người cũng sôi trào theo.
Cũng tốt, buổi sáng lên tinh thần, buổi chiều khi tỉ thí mạnh mẽ một chút cũng không tệ.
Rất nhanh, buổi nói chuyện sáng sớm kết thúc, minh chủ tuyên bố mọi người giải tán, hơn nữa dựa theo lịch trình thi đấu mà mỗi người đều đi chuẩn bị tinh thần.
Ngày đầu của Võ Hội Đỉnh Phong là thi đấu cá nhân.
Cá nhân luận võ là ở ngay tại đỉnh núi thứ hai này.
Đỉnh núi thứ hai này tổng cộng có một trăm võ đài thi đấu, trong đó có mười cái to, chín mươi cái nhỏ.
Mỗi võ đài sẽ có thể chuẩn bị 25 trận thi đấu, mọi người ngay từ đầu thực lực không đồng đều nên hầu hết các trận đấu đều là đánh nhanh thắng nhanh.
Quy tắc chiến đấu cá nhân ngay từ đầu là tính tích phân từng tổ nhỏ, mười người một tổ, đối chiến tuần hoàn, cuối cùng còn lại hai người..
Nói cách khác, khoảng một vạn người mới đầu tiến vào tổ thi đấu, sau khi chấm dứt sẽ còn lại hai ngàn người, tiến vào vòng loại tiếp theo.
Dựa theo quy định này, trận đấu của từng nhóm nhỏ này sẽ diễn ra liên tục trong vòng hai mươi ngày, mỗi người mỗi hai ngày sẽ thi đấu một lần.
Thanh Huyền Tông của bọn họ chia nhau đến buổi diễn một nửa người là vào ngày hôm nay, nửa người khác vào ngày mai.
Căn cứ vào thời gian thi đấu, bọn họ đầu tiên là đến võ đài luận võ của Bùi Lạc Bạch.
Ngày hôm qua vào lúc nửa đêm, Diệp Linh Lang đã đưa cho họ một bảng biểu ghi chú lịch thi đấu, bảo Béo Đầu đưa cho đội cổ vũ.
Bởi vậy, khi bọn họ đến võ đài thi đấu, đội cổ vũ cũng đã đến rồi, đồng môn của đối phương cũng đã vào chỗ.
Không khéo chính là, hôm nay trận đầu của đại sư huynh là đối mặt với đệ tử Thất Tinh Tông, được phân tới một võ đài lớn.
Người xem phía dưới số lượng vô cùng nhiều, chỉ riêng Thất Tinh Tông đã chiếm gần trăm người, thanh thế vô cùng to lớn.
Nhìn thấy Thanh Huyền Tông bọn họ chiri có vài người, Ninh Minh Thành nhịn không được mà dựng ngón tay cái với Diệp Linh Lang.
“May mà mấy hôm trước muội lôi được một đám người tới, nếu không bên này không có mấy người cổ vũ ủng hộ đại sư huynh, huynh ấy thật thảm!”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, cảm ơn vài vị tán tu kia đã ủng hộ, về sau cứ gặp phải loại người thích chế nhạo người khác như vậy, nàng sẽ thu thập thêm.
Biết đâu tới lần luận võ tiếp theo, đội cổ vũ của nàng thanh thế còn vượt qua cả tứ đại tông môn.
Lúc này, Thất Tinh Tông bên kia, chưởng môn Thất Tinh Tông đang ngồi trên ghế đặc biệt ở bên cạnh mấy trưởng lão đang uống trà nói chuyện phiếm, thần sắc tương đối thoải mái.
“Thật ra, vòng loại chia nhóm nhỏ này không có gì hay, đệ tử Thất Tinh Tông chúng ta mỗi năm tham gia đều có thể toàn bộ vào vòng trong, chỉ là chưởng môn cứ nhất định phải báo ta tới xem náo nhiệt!”
“Các ngươi đó, Võ Hội Đỉnh Phong này năm năm tổ chức một lần, mỗi lần đều có một hai người ngoài ý muốn, đây còn không phải là đến xem một chút hay sao? Hơn nữa, mỗi ngày đều ở trong tông môn các ngươi không chán à? Đến xem nhiều một chút các hậu bối đi, hậu bối mới là hy vọng tương lai của tu tiên giới chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-155-tran-thi-dau-dau-tien-bat-dau.html.]
“Vâng vâng vâng, chưởng môn nói gì cũng đúng, chúng ta đây cứ xem xem, hy vọng tương lai của Tu Tiên giới Thất Tinh Tông này như thế nào, có thể phát huy ổn định hay không, mang đến điều kinh ngạc gì!”
“Kinh ngạc thì không cần mong đợi, rốt cuộc trận này là đánh với một tông môn nhỏ còn chưa từng nghe tên, cái gì mà Thanh Huyền Tông? Đại khái là đánh nhanh thắng nhanh.”
Nghe thấy tên này, Diệp Dung Nguyệt ngồi một bên bỗng nhiên ngồi thẳng lên.
“Cái gì? Đối thủ là Thanh Huyền Tông?”
Tạ Lâm Dật ở phía sau còn mở miệng ra hỏi trước cả nàng.
Lúc này, Triệu Dương Hoa cau mày nhìn về phía đại đệ tử của mình.
“Kích động như vậy làm gì? Chỉ là Thanh Huyền Tông mà thôi! Ngươi biết hay sao?”
Vừa hỏi xong, hắn phát hiện sắc mặt đệ tử của hắn lập tức đều không tốt, còn bao gồm cả Diệp Dung Nguyệt mà hắn yêu thương nhất.
Đúng lúc này, trên đài luận võ “Thùng” một tiếng, đệ tử hai bên lên đài.
“Thất Tinh Tông, Cảnh Gia Nguyên.”
“Thanh Huyền Tông, Bùi Lạc Bạch.”
Hai bên giới thiệu xong, thi đấu chính thức bắt đầu.
Khi nhìn thấy Bùi Lạc Bạch là một Nguyên Anh, người Thất Tinh Tông trên đài dưới đất đều trợn tròn mắt.
Trên hai mươi tuổi, dưới năm mươi tuổi, số người có tu vi đạt tới Nguyên Anh là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thiên tài như thế, dù là ở tứ đại tông môn cũng là lông phượng sừng lân, vô cùng hiếm, được toàn bộ tông môn toàn lực che chở!
Bởi vì có thể ở tuổi này đạt tới Nguyên Anh, đều là thiên tài trong thiên tài, vô cùng khan hiếm.
So sánh với rất nhiều chưởng môn trưởng lão của môn phái cũng là Nguyên Anh nhưng tuổi tác gấp đôi, căn bản không phải là cùng một đẳng cấp.
Hiện giờ, tứ đại tông môn, có thể ở tuổi này đạt tới Nguyên Anh, ngoài Côn Ngô Thành có ba người, ba tông môn khác đều chỉ có hai người thôi!
Thế mà trong một tông môn không hề có chút danh tiếng nào lại có một người, khiến cho bao nhiêu người ở đây ngạc nhiên muốn trợn mắt.
Cho nên, ngay lúc Bùi Lạc Bạch đi lên, toàn bộ 90% số người ở đây chưa hề có phản ứng gì, tất cả đầy ngây dại.
5% còn lại kia là Thanh Huyền Tông cùng đội cổ vũ của bọn họ.
Đại sư huynh vừa bước lên đài, người đầu tiên làm nóng không khí là Lục Bạch Vi hoạt bát nhất.
“Đại sư huynh siêu mạnh! Đại sư huynh nhất định thắng lợi! Đại sư huynh mau đánh hắn!!”
Nàng vừa kêu, đội cổ vũ ngay lập tức cũng kêu theo, vô cùng tận tâm kêu.
Đừng nói, khiến cho toàn bộ người Thất Tinh Tông đang xem phải trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cảm giác thật là sung sướng.
Bọn họ vừa kêu đã có chung vinh dự, càng cố gắng!
Đội cổ vũ đã bắt đầu rồi, nhiệt tình đến nỗi khiến cho toàn bộ đám người Thất Tinh Tông vô cùng cô đơn tịch liêu.
Lúc này, người Thất Tinh Tông chậm rãi phục hồi tinh thần, tuy đệ tử này của nhà mình chỉ là Kim Đan, nhưng khí thế và mặt mũi không thể thua đúng không?
Vì thế đệ tử Thất Tinh Tông chuẩn bị kêu lên.
Bọn họ vừa mới mở miệng, vừa mới kêu tên, câu từ cổ vũ còn chưa kịp nói ra.
“Thùng” một tiếng vang lên.
Chiến đấu kết thúc.
Thật quá bất ngờ!
Cũng thật là mất mặt!