Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 128: Không may các ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma
Cập nhật lúc: 2025-02-25 15:45:18
Lượt xem: 46
Một lần nữa xuất phát, tu vi bình quân của đội ngũ này tăng vọt, tuy là thực lực có khả năng cũng không tăng lên bao nhiêu.
Lúc này đi phía trước là Chiêu Tài xung phong, cuối cùng là Mục Tiêu Nhiên, mọi người phân công lẫn nhau vô cùng rõ ràng.
Nơi bọn họ đang ở u ám đen tối, toàn bộ đều có cảm giác vô cùng áp lực.
“Lấy dạ minh châu ra để chiếu sáng đi, như vậy dễ đi hơn một chút.”
Giọng nói của Diệp Linh Lang vang lên, bốn người bọn họ bắt đầu tìm trong nhẫn, La Diên Trung tìm nửa ngày mới được một viên, Mục Tiêu Nhiên lập tức lấy ra hai viên, Diệp Linh Lang cũng lấy ra hai viên.
Nhìn thấy bọn họ đều lấy ra hai viên, La Diên Trung do dự một chút, vì muốn phù hợp với tập thể, đành phải lấy thêm một viên ra.
Không phải là hắn keo kiệt, ở nơi nguy hiểm thế này, tỉ lệ hao tổn Dạ Minh Châu vô cùng cao, có thể thấy rõ ràng là được, không cần phải chiếu sáng quá, như vậy rất không có lợi.
Lúc này, Lục Bạch Vi vẫn còn ở bên cạnh tìm kiếm, sau nửa ngày rốt cuộc cũng tìm được một cái hộp từ trong nhẫn, hộp chưa khui ra, nàng xé rách giấy niêm phong, bên trong hộp có năm viên dạ minh châu, ngay lập tức chiếu sáng một mảnh không gian nhỏ.
“Không cần lấy nhiều như thế, ngươi làm như thế không phù hợp với toàn đội!”
La Diên Trung nghĩ đến việc mình bị bắt lấy ra hai viên, liền nhịn không được mà ngăn cản Lục Bạch Vi khoe giàu.
Lục Bạch Vi nhìn hắn một cái, lấy hai viên trong đó ra đưa cho Diệp Linh Lang cùng với Mục Tiêu Nhiên mỗi người một viên, như vậy trong tay bọn họ mỗi người có ba viên.
“Rõ ràng là ngươi mới không hợp với toàn đội.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
…
Vì muồn đồng đều, La Diên Trung buộc phải khóc lóc mà móc ra viên dạ minh châu cuối cùng, gom cho đủ ba viên Dạ Minh Châu.
Đừng nói nữa, Dạ Minh Châu càng nhiều, đường đi nhìn cũng rõ ràng hơn.
Tuy là không có lợi ích thực tế, nhưng dùng đúng là siêu sáng siêu tốt.
Lúc này, nhóm người Diệp Linh Lang phát hiện ra vách tường xung quanh bằng phẳng, phía trên mặt còn khắc rất nhiều văn tự cổ xưa, tường loang lổ, có vẻ như có tuổi tác rất lớn.
Nói cách khác, nơi này cũng không phải do thiên nhiên tạo thành, mà là một địa cung đã được con người tu sửa. Bọn họ càng đi về phía trước càng giống với đi xuống dưới, càng đi càng sâu, giống như muốn thâm nhập xuống lòng đất.
Theo bọn họ thâm nhập xuống dưới, tỉ lệ quỷ hồn xuất hiện cũng tăng dần, trên người chúng mang theo lục hỏa cũng lớn hơn so với trước, điều này có nghĩa là thực lực của chúng càng tăng.
Nhưng mặc dù là tỉ lệ quỷ hồn gặp phải tăng càng nhiều, thì cũng chỉ là một lát mới gặp một con, cũng không nhiều như ở bí cảnh Đại Kim Sơn.
“Như thế này thì phải đi đến khi nào? Vẫn luôn đi xuống dưới, cảm thấy thật áp lực thật đáng sợ, giống như là đang đi vào vực sâu vậy.”
“Ta cũng muốn biết phải đi tới đâu mới hết, trên đường này ngẫu nhiên bay ra một con quỷ hồn còn chẳng đủ cho Chiêu Tài ăn, càng không nói đến việc bắt giữ để dành.”
???
Vì sao suy nghĩ lo âu của mọi người vĩnh viễn khác nhau vậy?
Một cuộc đối thoại đơn giản nhanh chóng kết thúc, đoàn người tiếp tục đi xuống dưới, rốt cuộc không biết đi được bao lâu, bọn họ đi tới một nền đất bằng, không phải tiếp tục đi xuống nữa.
“Đi lâu như vậy rồi, các ngươi có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta nghỉ tại chỗ một lát?”
Diệp Linh Lang vừa nói xong, ba người còn lại lập tức cảnh giác quay đầu về phía nàng, thần sắc vô cùng sốt ruột.
Một người mà mỗi giây mỗi phút đều cố gắng nỗ lực, bắt mọi người phải nỗ lực, bỗng nhiên lại đề nghị mọi người nghỉ ngơi một hồi, đây là nghĩa làm sao?
“Tiểu sư muội, vì sao muội bỗng nhiên bảo chúng ta dừng lại nghỉ một lát?”
“Bởi vì muội sợ lúc này nếu bảo mọi người tu luyện, nếu không may sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên vẫn là nên nghỉ ngơi.”
????
Đúng không? Đúng không?
Là nàng sắp làm chuyện lớn đúng không?
Làm chuyện gì mà đến mức dẫn đến tẩu hỏa nhập ma chứ?
Không đợi những người khác hỏi thành lời, mọi người đã thấy Diệp Linh Lang cầm bút vẽ vẽ viết viết lên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-128-khong-may-cac-nguoi-se-bi-tau-hoa-nhap-ma.html.]
Rất nhanh, nàng đã thiết lập xong một cái trận pháp, để bọn họ ở phía trong.
Sau đó, nàng lấy Trường Nhĩ và Béo Đầu ra.
“Béo Đầu, bây giờ là lúc ngươi phải báo đáp ta!”
Lúc đó, Béo Đầu còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng mở to mắt, vẻ mặt nghi ngờ.
“Cái gì? Muốn ta đánh ngươi? Ngươi lại đưa ra yêu cầu này sao? Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Béo Đầu nâng lên bàn tay nhỏ của nó, đang muốn tát vào mặt Diệp Linh Lang, thì Diệp Linh Lang dùng ngón tay rạch một cái, cắt lên vỏ của nó một đường, mùi hương của tuyết linh quả lập tức bay ra.
Chiêu Tài bay ở phía trước lập tức ngửi được hương vị, nhanh chóng quay đầu lại, vui sướng nhào về phía Béo Đầu. Trước khi nó bổ nhào vào Béo Đầu, Diệp Linh Lang lấy hộp ra thu nó lại.
Lúc này Béo Đầu bị dọa cho tỉnh hoàn toàn, cả quả có một dự cảm không tốt lắm.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Diệp Linh Lang không nói hai lời, để nó lên người Trường Nhĩ, sau đó ở trên người Trường Nhĩ dán một tấm bùa gia tốc, làm cho Trường Nhĩ vốn đã có kỹ năng hệ gió vừa nhún chân đã có thể chạy thật xa.
“Ngươi phải lên sân khấu biểu diễn thôi.”
Nói xong, Diệp Linh Lang lấy tám lồng sắt ra bày tới, đặt phía ngoài trận pháp.
“Đi tìm từng con một quá lãng phí thời gian, ngươi đi hấp dẫn tất cả chúng nó lại đây, để ta tận diệt, mau đi thôi!”
“Cái gì? Ngươi bảo một trái cây như ta dùng sinh mệnh để hấp dẫn quỷ hồn sao?”
“Ba tấm Spa phù!”
“Liên quan đến tính mạng, bao nhiêu tấm cũng không có tác dụng”
“Năm tấm spa phù!”
“Buồn cười thật, ta là một quả không có nguyên tắc hay sao?”
“Bảy tấm, gom cho ngươi một lượt tắm linh khí, có đủ để phá vỡ nguyên tắc của ngươi không? Nếu không được thì để ta nghĩ cách khác vậy.”
“Ai bảo không được? Tuy là nguyên tắc của ta không thể bị ngươi phá vỡ, nhưng ta có thể sửa chữa cho phù hợp với từng thời điểm. Đồng ý, ngươi không được phép đổi ý đâu.”
Béo Đầu nói xong, dũng cảm cưỡi lên lưng Trường Nhĩ, thuần thục điều khiển Trường Nhĩ hướng về phía trước xông lên.
Ba người khác ngồi xuống ở phía sau, cách một khoảng nên không nghe được Diệp Linh Lang ở phía trước đang lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy một quả đang cưỡi lên một con thỏ, chạy như bay về phía hắc ám, bọn họ đều sợ ngây người.
Đây… đây lại là cái gì?
Thực nhanh chóng biết được chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu sau, con thỏ chở theo quả tử nhanh chóng trở về, phía sau là một đám lớn quỷ hồn, sắc mặt điên cuồng, nhìn dáng vẻ giống như là bị mùi hương của trái cây này kích thích không ít, đồng thời cũng làm cho những người trong trận pháp sợ hãi không ít.
Bọn họ đã từng gặp lão quỷ ở rạp hát, đã từng thấy quỷ hồn bay linh tinh vào ban đêm, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy vạn quỷ chạy như điên.
Tình hình nhìn vô cùng khủng bố, ngay tại chỗ khiến cho bọn họ bị dọa sợ đến trắng cả mặt.
May là vừa nãy bọn họ còn chưa tu luyện, nếu không thì tâm thái lúc này thật sự không ổn, rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma!
Lúc này, La Diên Trung vừa lẩm bẩm: “Ngươi không nhìn thấy ta!” vừa yên lặng quay người sang chỗ khác, hắn sợ sau này khi nhắm mắt sẽ nhìn thấy tình huống đáng sợ này.
Lục Bạch Vi bị dọa ngây người ngay tại chỗ, Mục Tiêu Nhiên không ngừng hít sâu một hơi, quen là được rồi, quen là được rồi.
Chỉ thấy con thỏ mang theo quả tử hướng về chỗ đã bố trí trận pháp, sau đó những quỷ hồn điên cuồng chạy đến sẽ bị lồng sắt hút vào.
Dựa theo cách này, Diệp Linh Lang nhanh chóng bắt đầy bảy lồng sắt quỷ hồn, sợ lồng sắt không phong ấn nổi, nàng còn dùng thêm mấy cái phù văn để gia cố.
Khi béo đầu trở về đến lần thứ tám, nó bỗng nhiên hưng phấn kêu to với Diệp Linh Lang.
“Diệp Linh Lang, ta hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi, mang về cho ngươi một đại quỷ! Mười bốn tấm tử bái phù, hai lần tắm linh khí, một cái cũng không được thiếu!”
Mọi người theo bản năng nhìn về phía sau Béo Đầu.
Vừa liếc mắt một cái, suýt chút nữa bị hù chết!