“Nội ơi, nội đang gì ?” Thư Dư đến gần lão thái thái, cũng ngẩng đầu lên theo.
Lão thái thái thu ánh mắt, liếc xéo nàng một cái: “Không gì, chỉ là sân một chút cho tiêu cơm.”
Thư Dư nén : “Vậy lúc nãy nội những gì ?”
“Ta xa thế , gì chứ?” Lão thái thái tức giận cốc nhẹ đầu nàng, bà chỉ cảm thấy hai riêng ở góc đó quá lâu, nên mới cố ý lên tiếng nhắc nhở.
Nếu là ngày thường trong nhà ai thì , hôm nay Hầu thị và Lục cô nương đang ở đây, đương nhiên chú ý một chút.
Thư Dư ôm lấy tay lão thái thái: “Chúng cháu đang chuyện chính sự mà.”
Nói chuyện chính sự mà chạy góc khuất để ? Lão thái thái quanh, thấy ai khác, liền hạ giọng ghé sát tai Thư Dư, nhỏ giọng hỏi: “A Dư , con với Mạnh công tử, hai đứa…”
“Nội , con bây giờ vẫn là phạm nhân đày, chờ nữa, hãy .”
Lão thái thái mở to mắt, là, là hai đứa chúng nó thật sự ý đó với ?
Giọng bà lập tức càng nhỏ hơn: “Thực nội ưng Mạnh công tử, con xem nhé, trông tuấn tú, học thức, võ công, nhân phẩm cũng tồi. Trên đường đày con bình an, cũng là nhờ âm thầm giúp đỡ, hành động đó là chê .”
Lão thái thái đây thích Mạnh Duẫn Tranh, lúc Thư Dư đày, bà nghĩ một công tử như mà là cháu rể của thì mấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-666-lao-thai-thai-lo-that-roi.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
lúc đó Mạnh Duẫn Tranh là câm, trong mắt những bà lão nhà nông như bà, dù học vấn cao, ngoại hình đến , cũng là một khuyết điểm lớn, nếu ở bên A Dư, sẽ là thiệt thòi cho A Dư.
Sau Thư Dư đày, Mạnh Duẫn Tranh câm, lão thái thái càng dám nghĩ tới.
Bây giờ hai ý với , bà ngược bắt đầu lo lắng: “ mà A Dư , con xem chúng quen lâu như , mà lai lịch của Mạnh công tử chúng vẫn , thế là…”
Chỉ cần Mạnh Duẫn Tranh là đó là một công tử nhà gia giáo. Thân phận nhà thế , cho dù Mạnh công tử để ý, nhà thì ? Cũng để ý ?
Lỡ như họ để ý, đối xử với A Dư thì ?
Lão thái thái lo đến mức cảm thấy ngày mai ăn cơm cũng ngon.
Thư Dư thấy bà mặt mày cau , thở ngắn than dài, vội ôm vai bà : “Nội, nội yên tâm , bất kể lai lịch thế nào, cháu gái của nội cũng sẽ tự bảo vệ thật . Nội nghĩ xem, con chịu thiệt đúng ? Chị cả ấm ức con còn khuyên chị hòa ly, lẽ nào con lo cho ? Nếu nội thật sự yên tâm, hôm nào con sẽ tìm hỏi cho rõ rốt cuộc phận thế nào, nhà mấy , cha dễ sống chung , chị em gì , gia sản bao nhiêu…”
Lão thái thái đưa tay bịt miệng nàng : “Được , xem con kìa, càng càng đắn. Thôi, chuyện còn sớm, đợi con rời khỏi thôn Chính Đạo hẵng .”
Thư Dư mỉm , lúc mới đỡ lão thái thái phòng.
Đêm đó Thư Dư ngủ cùng lão thái thái và Tam Nha. Sáng sớm hôm , khi ba dậy, Hầu thị và Lục cô nương thức, đang ở trong bếp giúp đun nước.
Thấy họ đến, Hầu thị vội : “A Dư , thấy trai con và bạn của nó khỏi nhà từ sớm .”
Hầu thị quen với thói quen dậy sớm, đến giờ Mão dậy, khỏi cửa phòng thấy Mạnh Duẫn Tranh và Triệu Tích chuẩn ngoài.