Quả nhiên, Triệu Tích gật đầu, vô cùng cảm khái: “Cô giàu lắm, còn giàu hơn cả . Lúc cô giơ hai ngón tay với , còn tưởng là hai nghìn lạng, ngờ, chậc chậc… là tầm của hạn hẹp quá.”
Lộ Nhị Bách tò mò: “Vậy xem, chuyện gì mà thể kiếm nhiều tiền như trong thời gian ngắn thế?”
Ông lo A Dư sẽ chuyện phạm pháp gì, nhân phẩm của con gái vấn đề gì cả.
Ông chỉ là nghĩ nát óc cũng , rốt cuộc A Dư thế nào mà trong mấy ngày kiếm hai vạn năm nghìn lạng, đúng, nếu cộng thêm hai nghìn lạng để cho họ, thì gần ba vạn lạng .
Lộ Nhị Bách dám chắc, tiền khẳng định là A Dư mấy ngày khi rời . Lúc con bé mới về nhà, tiền mang theo thật cũng nhiều. Sớm tối ở chung, ông càng chút tiền cuối cùng của con bé đều đầu tư hết cửa hàng.
Sau cũng là đợi đến khi cửa hàng khách, kinh tế mới dần khá giả lên.
Khoản thu lớn nhất hẳn là tiền chia từ hiệu thuốc của Từ đại phu.
Triệu Tích thấy ông cau mày trầm tư, tức thì : “Lộ thúc, thúc hỏi Lộ cô nương ?”
“Ta kịp.” Lúc đó ông chấn động quá, đợi đến khi hồn thì A Dư .
Triệu Tích dựa càng xe, lười biếng mở miệng: “Cô kiếm thế nào, cũng rõ lắm, cô chỉ là vô tình nhặt một món bảo bối, bán thì tiền đó.”
Lộ Nhị Bách há miệng, một lúc lâu , bừng tỉnh ngộ: “Thì là , quả nhiên A Dư nhà là phúc.”
Triệu Tích: “…” Chuyện cũng thể liên quan ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lộ Nhị Bách lý lẽ đanh thép: “Nếu thì xem, A Dư nhặt bảo bối lúc nào khác? Lại cố tình nhận ngay khi đày, xem, chẳng là dùng đến ?”
Triệu Tích gì, nếu thật sự phúc thì chẳng là sẽ đày luôn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-513-a-du-nha-ta-la-nguoi-co-phuc.html.]
Trong lúc chuyện, Mạnh Duẫn Tranh cũng tới.
“Đi thôi, chúng về.”
Lộ Nhị Bách lập tức lên xe ngựa, ba nhanh chóng đầu ngựa , trở về trấn nhỏ.
Trong khách điếm, nhà Lộ gia một ai ngủ, tất cả đều tinh thần phấn chấn, sốt ruột ngóng trông trong một căn phòng lầu hai.
Từ cửa sổ bên xuống thể thấy con đường lớn.
Nếu Lộ Nhị Bách họ về, chắc chắn sẽ qua con đường , họ thể ngay lập tức.
Quả nhiên, khi xe ngựa còn ở xa, Đại Nha đang chăm chú chằm chằm khẽ kêu lên: “Về , về , cha họ về .”
Người nhà Lộ gia tức thì ghé cửa sổ xuống, xe ngựa nhanh, chẳng mấy chốc dừng ở cửa khách điếm.
họ cửa chính, xe tiếp tục về phía , vòng một vòng từ cửa .
Nửa đêm nửa hôm, nhà Lộ gia cũng dám gây động tĩnh, nên ai xuống lầu.
Dù phòng là của Lộ Nhị Bách, ông về chắc chắn sẽ phòng, đến lúc đó họ gì cứ hỏi ông là .
Vì , khi Lộ Nhị Bách bước cửa phòng, thấy cả nhà đang với ánh mắt sáng rực, ông suýt nữa sợ đến mức đầu bỏ .
Mạnh Duẫn Tranh và Triệu Tích ông thấy cảnh cũng nhịn , : “Lộ thúc, đừng chuyện quá muộn, sáng mai chúng còn lên đường. Lộ cô nương họ xuất phát sớm, đừng ngủ quá trễ.”
Sau đó, họ gật đầu với lão thái thái: “Chúng cháu về phòng đây ạ.”