Người Thư gia vận may , sáng sớm thức dậy thì trời đổ mưa.
Đây là đầu tiên họ gặp ngày mưa sáu bảy ngày đày.
Hoàn cảnh vốn , nay càng thêm tồi tệ. Nhìn cơn mưa tầm tã, Thư gia đều cảm thấy tuyệt vọng.
Đặc biệt là lão thái thái tuổi cao và mấy cô nương còn nhỏ.
Thời buổi , chỉ cần đau đầu sổ mũi một chút là thể mất mạng.
Thư Dư cũng khỏi nhíu mày, về phía mấy vị quan sai cách đó xa.
Mấy họ đang bàn bạc, dường như cũng đang cân nhắc nên khởi hành .
Người Thư gia đang cầu nguyện thì mấy vị quan sai tới : “Mưa lớn lắm, chúng vốn chậm , trì hoãn nữa, thôi.”
Người Thư gia tức thì tuyệt vọng, cuối cùng nhịn mà bật .
Hòa cùng tiếng mưa rơi, tiếng vài phần thê lương.
Điều khiến một gia đình phú hộ đang nghỉ chân ở sân bên cạnh trong dịch trạm thấy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nhà phú hộ đó một cô nương trạc tuổi Thất cô nương, cũng vì trời mưa thể lên đường nên cảm thấy buồn chán, rảnh rỗi việc gì bèn qua bên xem thử.
Nghe thấy tiếng , cô nương giật , vội chạy về với lớn.
Vị phú hộ vốn xen chuyện khác, nhưng cảm thấy con gái nuông chiều quá mức, đơn thuần hiểu sự đời, nhân cơ hội để dạy dỗ một phen.
Kết quả dọa tiểu cô nương, mà ngược lòng trắc ẩn của nàng trỗi dậy. Nghe họ lên đường trong thời tiết thế , còn mang gông cùm chân xiềng mà đồ che mưa, trong đó cả già và trẻ nhỏ, thấy họ thảm thương như , lòng nghĩa hiệp của nàng liền bùng nổ.
Đặc biệt là những thực cũng phạm gì, chỉ là nhà liên lụy mà thôi, càng đáng thương.
Cũng may nàng quá hồ đồ, tự tìm đến, mà nhờ cha thương lượng với quan sai, cho họ một ít ô dù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-503-van-may.html.]
Phú hộ tuy vui, nhưng đây đều là nhà quan, liền nghĩ lỡ họ phất lên, sẽ nhớ đến việc hôm nay.
Chẳng qua chỉ là mấy cây dù thôi, cho thì cho.
Ông tìm quan sai chuyện, do dự một lát cũng đồng ý.
Dù cũng cần họ bỏ tiền, hơn nữa họ cũng Thư gia bệnh đường. Bệnh mà c.h.ế.t thì thôi, chứ nếu nửa sống nửa c.h.ế.t thì còn liên lụy đến hành trình.
Thế là, bao gồm cả Thư Dư, tất cả trong Thư gia đều một cây dù.
Đoàn của phú hộ khá đông, dù cũng nhiều.
Người Thư gia đều thở phào nhẹ nhõm, tuy mưa lớn, che dù cũng tránh khỏi ướt, nhưng vẫn hơn là gì.
Lúc Thư Dư khỏi cửa, vị quan sai dẫn đầu đưa cho nàng một bộ áo tơi: “Cô mà xảy chuyện gì, chúng về Đông An phủ cũng chỗ mà đòi bạc.”
Thư Dư cảm kích nhận lấy, ánh mắt ghen tị của Thư gia, nàng cẩn thận mặc cửa.
Cơn mưa kéo dài suốt cả ngày, mãi đến quá trưa mới nhỏ dần, tới dịch trạm tiếp theo thì cuối cùng cũng tạnh.
Buổi tối, Mạnh Duẫn Tranh đến và mang cho Thư Dư một đôi giày.
Người Thư Dư thì , nhưng chân thì chịu nổi, ngâm nước đến sắp nhăn nheo cả .
Đôi giày Mạnh Duẫn Tranh đưa giống hệt đôi nàng đang , còn cố ý xử lý cho nó trông bẩn bẩn.
Hắn còn mang thuốc cho Thư Dư: “Đây là của Triệu Tích đưa, uống là . Ngày mai chắc sẽ mưa nữa , đừng lo.”
Thư Dư gật gật đầu.
Ngày hôm , thời tiết quả nhiên trong xanh, Mạnh Duẫn Tranh đang ở trong khách điếm tại thị trấn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai xe ngựa khỏi thị trấn, con đường mưa lầy lội hơn nhiều, họ chậm , phía nhanh xe la đuổi kịp.