Vốn dĩ của Thư gia chỉ mấy , chỉ là những con cái đều bán .
Những đày theo bây giờ đều là những sinh con.
Vị Hầu thị chính là đẻ của Lục cô nương nhị phòng.
Thư Dư quen thuộc với vị Hầu thị , nhưng cũng lúc khi bà nhị gia Thư nạp phủ, cũng là dựa những thủ đoạn quyến rũ để đạt mục đích. Vì nhan sắc nên bà nhị gia sủng ái.
Bây giờ bà dùng cách tương tự để quyến rũ quan sai, cho cuộc sống của hơn một chút, ăn no hơn một chút, dường như cũng gì đáng ngạc nhiên.
Hai trong góc nhanh chóng ôm lấy . Thư Dư còn định xem tiếp thì một bàn tay từ phía duỗi tới, che mắt cô một cách chuẩn xác, giọng trầm thấp vang lên: “Sao cô lung tung nữa ?”
Nếu sớm ngửi thấy mùi mực quen thuộc từ phía , Thư Dư suýt chút nữa tay.
Còn nữa…
“Cái gì gọi là ‘’?”
Mạnh Duẫn Tranh kéo cô lặng lẽ lùi về phía , xác định hai sẽ thấy, mới nhỏ: “Cô quên chuyện của Trương Thụ ? Cô cũng trốn cửa sổ xem một cách thích thú.”
Phì, cô thích thú lúc nào? Lúc kịp thấy gì che mắt còn gì?
Mạnh Duẫn Tranh đuổi cô: “Mau về phòng nghỉ ngơi , cô buồn ngủ ?”
Anh kịp dứt lời, Thư Dư hợp tình hợp cảnh mà ngáp một cái.
Thật sự buồn ngủ, lẽ là vì ăn no.
Thư Dư xem náo nhiệt nữa, vẫy tay với Mạnh Duẫn Tranh lặng lẽ trở về phòng.
Các cô nương nhà họ Thư đều ngủ say, Thư Dư leo lên phản, cũng nhắm mắt ngủ theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-495-sao-lai-nhin-lung-tung-nua-roi.html.]
Sáng sớm hôm , ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của quan sai: “Dậy, dậy, đừng ngủ nữa, xuất phát thôi.”
Thư Dư chút cảnh giác, tiếng gõ cửa vang lên cô mở mắt. Ngược là những khác trong nhà họ Thư, ai nấy đều lơ mơ bò dậy, mệt mỏi đến đau nhức .
Viên quan sai ngoài cửa rõ ràng đợi đến mất kiên nhẫn, gõ hai cái xông thẳng .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thư Dư may mà dậy nhanh, ở mép giường, sẵn sàng ngoài.
Những khác thấy cây roi trong tay viên quan sai, sợ đến giật , lập tức tỉnh táo , cũng vội vàng xuống giường.
Lúc viên quan sai mới hài lòng: “Tất cả đừng lề mề, xuất phát.”
Người nhà họ Thư dù còn khó chịu nhưng cũng dám chần chừ, lượt .
Đừng bây giờ thu, ban đêm còn thể lạnh tỉnh, nhưng ban ngày thời tiết vẫn nóng.
Thư Dư lau mồ hôi, bước cũng khỏi chậm nhiều.
Cô , những khác càng cần , huống hồ hôm qua bộ cả một ngày, chân cẳng rã rời, tốc độ thể gọi là chậm như rùa.
Cứ như , thời gian nghỉ ngơi buổi trưa tự nhiên cũng ít .
Thức ăn của Thư Dư vẫn giống như ngày hôm qua. Người nhà họ Thư bây giờ đến cả sức lực để trừng mắt cô cũng , chỉ thầm nghĩ trong lòng, năm lạng bạc của nó bao giờ mới dùng hết?
Thư Dư ăn xong chiếc màn thầu mang theo vị ngọt của , ngước mắt về phía những khác, bao lâu, tầm mắt dừng Hầu thị.
Hầu thị đang cùng con gái là Lục cô nương, hai chuyện nhỏ.
Thư Dư mắt tinh, thấy Hầu thị nhân lúc mệt mỏi nghỉ ngơi, nhét một cái màn thầu trắng tay Lục cô nương.
Thư Dư thấy , lặng lẽ thu tầm mắt . Đó chắc là cái màn thầu trắng mà bà nhận đêm qua.
Hầu thị che khuất hình của Lục cô nương, bảo cô bé nhanh chóng ăn hết chiếc màn thầu.