Tiếng trong nhà chính ngừng từ lúc nào, vì , những lời của hai đứa trẻ, Thư Dư đều thấy hết.
Bất giác, hốc mắt cô cay cay.
Kẹo trong tay Tam Nha vốn nhiều, chia như , cô bé cũng chẳng còn viên nào.
Bà lão dĩ nhiên cũng thấy, bà mặt , vẻ mặt chút u ám.
Thư Dư thật sự nhịn , vẫn hỏi: “Lộ bà bà, tuy chút đường đột, nhưng cháu vẫn hỏi một chút, lúc Nhị Nha mà mất ạ?”
Bà lão sững một chút, một lúc thở dài một , : “Có gì mà đường đột , chuyện cũng bí mật gì, ai cũng cả. Nhà chúng đúng là tạo nghiệt, vớ một nhà thông gia tham tiền trơ tráo!”
Nói đến đây, bà lão liền tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Bà già nhà họ Nguyễn đó thứ lành gì. Nghe mua một đứa trẻ sơ sinh, lúc Nhị Nha mới chào đời. Bà liền nhân lúc vợ thằng hai đang ở cữ, chạy đến nhà chúng là chăm sóc chúng nó. Bà là bà ngoại của con bé, chúng nào bà ý đồ đó, đợi lúc chúng để ý, liền bế con bé mất.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Cái đồ trời đánh đó, bán cháu thì thôi, đến mua là ai cũng . Chúng tìm Nhị Nha về, nhưng đối phương ở đây, sớm . Lúc đúng là mắt mù, mới tìm cho thằng hai một con vợ như . Nếu …”
Nếu lúc đó Đại Nha còn nhỏ, bà lão thật sự thằng hai bỏ quách Nguyễn thị, cái con chổi đó .
Cũng may Nguyễn thị và nhà đẻ quan hệ cũng , mấy năm nay càng cắt đứt qua , nếu , bà sớm đuổi Nguyễn thị .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-20-bi-ba-ngoai-ban-di.html.]
Thư Dư kinh ngạc, chuyện là do nhà ngoại gây ?
Chẳng trách khi bà lão mắng Nguyễn thị, bà đều cúi đầu mặc cho bà mắng, ngay cả chuyện cũng lí nhí.
rõ ràng, áp lực tâm lý của Nguyễn thị chắc chắn là cực lớn, một mặt lo lắng cho Nhị Nha bán , một mặt còn chịu đựng sự dằn vặt tự trách trong lòng.
Bà lão : “Chuyện lúc đó chúng cũng báo quan, nhưng mà quan huyện nhà ông …” giải quyết, cứ khăng khăng đây là chuyện nhà, nếu còn ầm lên sẽ lôi mỗi đánh một trận.
Thư Dư nhíu mày, cũng thấy bất ngờ.
Đại lão gia của Thư gia chính là tri phủ của phủ Đông An, cả nhà họ Thư đều lạnh lùng vô tình, ông cũng chẳng quan gì, qua tay bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Thượng bất chính hạ tắc loạn, quan viên quyền ông việc tắc trách cũng là điều dễ hiểu.
“Sau đó, gọi hết đàn ông trong nhà và trong thôn, đến nhà họ Nguyễn tính sổ, đánh cho một trận. Bà già họ Nguyễn đó giường hơn nửa năm mới dậy nổi. Mấy năm tiếp theo, thằng hai vẫn luôn tìm Nhị Nha, bỏ sót một tin tức nào. Nghe ở manh mối, nó liền chạy tới đó tìm, cũng nhiều nơi.”
Nói , bà lão quanh căn nhà: “Cái nhà , cũng vì thế mà càng ngày càng nghèo. Đôi lúc cũng nghĩ, là thôi đừng tìm nữa, Nhị Nha bây giờ đang sống , đang hưởng phúc thì . thằng hai , lỡ như thì ? Lỡ như Nhị Nha đang chịu khổ, đang đợi chúng đến cứu nó thì ? Nếu chúng từ bỏ, thì Nhị Nha thật sự xong đời.”
Thư Dư cúi đầu, bàn tay đặt bàn siết chặt thành nắm đấm.
Bà lão lau nước mắt: “Thư tiểu thư, thật với cô những chuyện , cũng là ý riêng.”
Thư Dư ngẩng đầu lên.