Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:47:37
Lượt xem: 16
Bắt đầu từ khi Phúc Lộc Trang xuất hiện, Trương phủ không chỉ ra tay một lần, lần trước thọ yến Thôi gia chỉ là lần đầu tiên, cũng may có "hiếu tử" Trương Trường Ngôn này mật báo, mỗi lần phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng.
Trương Trường Ngôn dựa vào tủ, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt lo lắng: "Phụ thân ta chuẩn bị mượn tay ba vị hoàng tử, mượn đao g.i.ế.c người."
Dung Chiêu khẽ dừng bút, giọng nói ung dung: "Hắn muốn lan tin có hoàng tử muốn lôi kéo ta?"
Vẻ mặt Trương Trường Ngôn vốn lo lắng, lúc này giật mình, có chút mờ mịt: "Sao ngươi biết?"
Dung Chiêu rũ mắt, tiếp tục vừa viết vừa thản nhiên nói: "Cái này rất khó đoán sao? Ta và tứ đại thân vương hợp tác, phụ thân ngươi không thể tự mình động thủ, đương nhiên là muốn mượn đao g.i.ế.c người."
Mà người có thể ngăn chặn tứ đại thân vương, cũng chỉ có ba vị hoàng tử là ứng cử viên của ngôi vị hoàng đế.
Trương thừa tướng là phái trung lập, không có khả năng trực tiếp cùng ba vị hoàng tử hợp tác, vậy thì chỉ có thể tung tin mượn đao g.i.ế.c người.
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn nhướng mày, Dung Chiêu sao lại thông minh như vậy? Làm cho hắn có chút... Ngu xuẩn?
Trương Trường Ngôn ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Ngươi đã biết vì sao còn không lo lắng?"
Dung Chiêu: "Ta sốt ruột có tác dụng sao?"
Cô vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết, có khí thế trầm ổn thái sơn áp đỉnh mà không loạn.
Trương Trường Ngôn nghiêng người về phía trước, vóc dáng hắn vốn đã cao, hai người mặc dù cách một cái tủ, nhưng cũng kề sát đầu vào nhau, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi giật giật.
Trương Trường Ngôn nghiêng đầu, lạc đề hỏi: "Sao trên người ngươi thơm thế?"
Dung Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp nhìn hắn, trong mắt không hề có cảm xúc: "Huân hương, còn nữa, cách xa ta một chút, ngươi rất thối."
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn lập tức nhấc chân, thân thể lui về phía sau, nóng nảy nói: "Lão tử thối chỗ nào? Rõ ràng là hôm nay mới vừa thay quần áo, chỉ là ra chút mồ hôi mà thôi. Ta cố ý tới mật báo cho ngươi, ngươi liền có thái độ này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-96.html.]
Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, bút lông dính chút mực nước, tiếp tục viết, thanh âm không gợn sóng: "Nếu ngươi không giữ được tính mạng của ta, ta chia cho ngươi bốn phần lợi nhuận chẳng phải là cho không?"
Tay kia của cô sờ vào sổ sách, ném qua.
Trương Trường Ngôn theo bản năng tiếp được.
Trên đó ghi lại rõ ràng thu nhập, chỉ tiêu và lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên, các khoản này đại khái là một phương thức ghi sổ mới, vừa nhìn là hiểu ngay.
Trương Trường Ngôn nhìn thấy con số kia, khóe miệng liền không kiềm chế được giương lên.
Khổ cực gần đây cuối cùng cũng không uổng phí!
Hắn cũng không tức giận vừa rồi Dung Chiêu nói mình "thối", cầm sổ sách vội vã chạy đến bên cạnh Dung Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng: "Dung thế tử, ngươi cũng không thiếu tiền, hay là chia tiền lãi cho ta trước nhé?"
Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Gấp cái gì?"
Trương Trường Ngôn không muốn thừa nhận mình không có tiền: "Ta đây không phải là thấy tiền không ít, muốn lấy trước một khoản, xem ngươi có gạt ta hay không sao?"
Dung Chiêu: "Ta lừa ngươi làm gì? Lợi nhuận sẽ trả cho ngươi đúng hạn."
Cô sâu kín nói: "Tiết kiệm lâu như vậy, khoản tiền đầu tiên cũng không ít, chúc mừng Trương huynh."
Trương Trường Ngôn nghe vậy, cầm sổ sách nở nụ cười.
Nghĩ đến khoản chia hoa hồng này vừa đến, tình cảnh của mình có thể khá hơn một chút, nghĩ đến có lẽ năm nay liền có thể hồi vốn, sang năm thuần lợi nhuận.
Hắn lộ ra hàm răng trắng bạch, cười như một tên ngốc.
Dung Chiêu nhìn thoáng qua, ghét bỏ dời tầm mắt.
Trương Trường Ngôn cũng không tức giận Dung Chiêu từ chối chia tiền trước, hắn cẩn thận cất kỹ sổ sách, xoay người nhìn Dung Chiêu, như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên nghi hoặc: "Ngươi chia tiền hoa hồng cho ta chẳng lẽ là vì để ta bản vê mạng cho ngươi?" Dung Chiêu: "Đương nhiên không phải, nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ ta"