Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 705
Cập nhật lúc: 2024-11-20 09:03:58
Lượt xem: 4
Hắn chết, nhưng dân chúng vừa rồi vẫn còn sống.
Hắn nghĩ một mình hắn đổi trăm người, Trương Nhị không thua thiệt.
Trương Trường Hành đã tắt thở, không còn tiếng động.
Dung Chiêu mím môi, cô dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng Trương Trường Hành vùi đầu ăn trong bữa tiệc, cùng với hình ảnh hắn mặt dày đòi cô quản cơm...
Cảm nhận thân thể trên tay mất đi nhiệt độ, lúc này mới chậm rãi đặt hắn xuống đất.
Dung Chiêu cầm đao, chậm rãi đứng lên.
Dân chúng vừa mới chạy thoát thành công, nghe được thánh chỉ, tất cả đều quay trở về.
Đám người Hàn Xương đã bị bắt, đám binh sĩ cũng không phản kháng nữa.
Dung Chiêu không giống những người khác.
Cô ở dân gian, thanh danh không ai không biết, lời của cô có thể làm cho người ta nghe theo, phục tùng.
Dung Chiêu chỉ đứng ở chỗ này cũng khiến cho người ta tin tưởng... Cô nhất định sẽ không thương tổn bọn họ.
Cô còn mang theo năm ngàn tỉnh binh làm cho người ta không dám phản kháng.
Có dân chúng tiến lên, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: "Dung thế tử, cứu chúng ta!"
Dung Chiêu đảo qua dân chúng lục tục đi tới, chỉ vào Trương Trường Hành trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Quỳ hắn đi, mạng của hắn đổi lấy các ngươi."
Cảnh tượng lúc này, người nhìn qua liền biết.
Người của Lộc vương không thể để cho người của huyện Đồ còn sống đi ra ngoài, bọn họ có thể sống chạy ra được là Trương Nhị dùng mạng đổi lấy.
Triệu Du có thể chạy ra ngoài báo tin, là Trương Nhị chặn đường cho hắn.
Một công tử tiêu sái phiêu dật lại dính đầy bùn lầy, thân thể biến dạng, m.á.u tươi đầy đất. Nhưng hắn một bước cũng không nhường.
Hắn không biết Dung Chiêu đã tới.
Mỗi một giây hắn dùng thân thể trì hoãn, đều đang thúc đẩy kế hoạch truyền tin của bọn họ.
Hắn dùng hơi thở cuối cùng, thấy được Dung Chiêu đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-705.html.]
Dân chúng tiến lên quỳ gối, một người tiếp một người, trầm mặc cung kính quỳ xuống.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Du đã tràn đầy nước mắt.
Dung Chiêu hỏi hắn: "Tình huống thế nào?"
Triệu Du lau sạch nước mắt trên mặt, mặc kệ miệng vết thương, tiến lên vài bước thuật lại chuyện của huyện Đồ, thậm chí là Minh Châu, toàn bộ đều nói ra.
Dung Chiêu gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi băng bó trước đi."
Sau đó, cô nhìn về phía Thôi Vân Từ trên mặt đất.
Cô không g.i.ế.c Thôi Vân Từ, cái mạng này phải giao cho Trương gia.
Lưỡi đao trên người Thôi Vân Từ đau nhức khó nhịn, nhưng hắn bất chấp, vội la lên: "Dung thái phó, ta là người của Lộc vương, Cẩn vương đã nhiễm bệnh, nếu ngươi trợ Lộc vương đăng cơ, tương lai thiên hạ..."
Dung Chiêu từng bước một đi về phía Thôi Vân Từ.
Trong ánh mắt lạnh lùng của cô, thanh âm Thôi Vân Từ im bặt.
Trường kiếm Dung Chiêu chỉ vào hắn, mặt không chút thay đổi: "Ngươi đoán vì sao Hoàng thượng phái Cẩn vương xuất kinh, lại chỉ hai người Trương Triệu đi theo, lại vì sao lệnh ta làm khâm sai?"
Thôi Vân Từ sững người.
Dung Chiêu: "Bởi vì ai cũng có thể kế thừa đại thống, ngoại trừ Lộc vương."
Cô rũ mắt, ánh mắt lạnh như băng: "Dung Chiêu ta còn sống sẽ không để Lộc vương đăng cơ, Cẩn vương nhiễm bệnh, cho dù hắn c.h.ế.t vẫn còn An vương, An vương không được, còn có con trai của Ninh Vương, ai cũng có thể, chỉ có Lộc vương không được!"
Nói xong, cô xoay người trong ánh mắt khiếp sợ của Thôi Vân Từ, ra lệnh: "Thi hình hắn và Hàn Xương, ngày ngày cực hình tra tấn, nhưng bảo vệ tính mạng của bọn chúng, chờ áp giải vào kinh giao cho phủ doãn kinh thành, sau đó đưa thư cho Trương gia."
"Vâng." Thôi Vân Từ muốn cầu xin tha thứ, lại bị người ta che miệng kéo đi.
Triệu Du nhìn Trương Trường Hành trên mặt đất, hốc mắt lại đau nhức, "Trường Hành làm thế nào?"
Dung Chiêu thở ra một hơi: "Dùng quan tài đưa về kinh đi.
Cô quay lại gọi một vài người giải quyết chuyện này.
Huyện Đồ có ôn dịch, không thể tùy tiện đưa người về kinh, phải bảo đảm an toàn.
Cô phải để Trương Trường Hành về nhà thật tốt.
Triệu Du lại nhìn Dung Chiêu: "Huyện Đồ thiếu thuốc, còn có ôn dịch..."