Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 692

Cập nhật lúc: 2024-11-19 15:43:34
Lượt xem: 2

Tin tức truyền đến kinh thành, cả triều đều kinh hãi.

Mà rất nhanh, lời đồn nổi lên bốn phía.

"Vừa mưa to vừa ôn dịch, rõ ràng là Đại Nhạn chiến thắng, vì sao lại trừng phạt Đại Nhạn?"

"Nghe nói Hoàng thượng còn bị bệnh... Đây là trời cao trừng phạt người hưng binh."

"Trời ạ, đây không phải điềm lành."

"Đây chính là ôn dịch, không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người, triều đình phải nhanh chóng khống chế, ngàn vạn lần không thể lan rộng."...

Bệnh dịch thời đại này là vấn đề lớn.

Điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu như dịch bệnh nghiêm trọng, chứng bệnh trí mạng, vậy một khi lan rộng, cơ hồ tương đương với tai nạn diệt quốc!

Tin tức cùng lời đồn truyền đến tai Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế hộc m.á.u ngay tại chỗ.

Dung Vĩ, Dung Chiêu suốt đêm vội vàng tiến cung, văn võ cả triều đều chạy vào cung.

Tẩm cung.

Vĩnh Minh Đế sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ khô khốc ngồi ở trên giường, tất cả quan viên đi vào đều cả kinh, lập tức vội cung kính hành lễ.

Lộc vương cung kính quỳ bên cạnh, bưng chén thuốc.

Thanh âm Vĩnh Minh Đế khàn khàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ôn dịch lại là chuyện gì?"

Thôi thái phó cung kính nói: "Hoàng thượng, chỉ là một huyện thành Minh Châu xảy ra ôn dịch, nhất định có thể khống chế được, long thể Hoàng thượng mới là quan trọng nhất."

Trương thừa tướng vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Thôi thái phó nói đúng, nên lập tức phái y quan đi Minh Châu, hiện tại Minh Châu mưa to, đợi mưa dừng lại nhất định mọi chuyện sẽ tốt lên."

Lão tuy rằng an ủi Hoàng đế, nhưng trong mắt mang theo lo lắng cùng bất an.

Con trai thứ hai của lão là Trương Trường Hành vẫn còn ở Minh Châu.

Bùi Tranh đi về phía trước hai bước. vẻ mặt lo lắng "Phụ hoàng uống thuốc trước, Cẩn vương còn ở Minh Châu, nhất định có thể khống chế được tình hình dịch bệnh, lời đồn chẳng qua là vọng ngôn, nhi thần sai người khống chế lời đồn, đợi tình hình dịch bệnh bình ổn, lời đồn sẽ tự sụp đổ."

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương đâu? Quan viên các cấp Minh Châu đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-692.html.]

Có quan viên cúi đầu: "Không biết... Minh Châu đại loạn, Cẩn vương chưa có tin tức đưa tới."

Minh Châu bên kia nhất định xảy ra đại sự!

Bất kể là đại loạn, hay là tin tức bị phong tỏa, tình huống của Minh Châu nhất định cực kỳ tồi tệ.

Ánh mắt đục ngầu của Vĩnh Minh Đế đảo qua tất cả quan viên ở đây.

Đều là một đám người trong lòng không biết đang suy tính cái gì, nếu không phải là một đám lão xương cốt thì cũng là không có năng lực, căn bản không có biện pháp giúp hắn giải quyết phiền toái.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn dừng lại.

Trong đám người một vệt áo màu xanh thật sự quá nổi bật.

Ánh mắt Vĩnh Minh Đế dừng lại trên người Dung Chiêu, thanh âm khàn khàn: "A Chiêu, lại đây..."

Dung Chiêu tiến lên vài bước, cung kính nói: "Có thần."

Nội tâm Dung Vĩ căng thẳng, cả người trong nháy mắt tê rần.

Vĩnh Minh Đế lại lộ ra nụ cười.

Một câu "có thần" làm cho người ta lập tức an tâm.

Cô chưa bao giờ nhiều lời, một câu "có thần" chính là thái độ của cô, cũng là năng lực khiến người ta trở nên kiên định an ổn.

Vĩnh Minh Đế nắm thật chặt cổ tay Dung Chiêu, thanh âm vẫn khàn khàn nhưng vô cùng có lực...

"Nghe chỉ, trẫm lệnh Dung thái phó làm khâm sai, ngày mai mang y quan đi Minh Châu bình ổn dịch bệnh. Minh Châu lũ lụt và dịch bệnh, tin tức lui tới không tiện, Minh Châu ở sát Trịnh Châu, binh lực và quan viên Trịnh Châu toàn bộ giao cho Dung thái phó điều động, hết thảy sự vụ, Dung thái phó toàn quyền xử lý, nếu có người không nghe lệnh, giết!"

Lúc này tất cả quan viên ở đây đều khiếp sợ trừng to mắt.

Lại cho cô quyền lực lớn như vậy!

Mà chân Dung Vĩ lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Bên cạnh Trương thừa tướng dắt đao lôi kéo không để ý thất thố trước mặt Hoàng đế.

Đây là trọng lượng của Hoàng đế!

Cho dù Minh Châu lũ lụt, cho dù Minh Châu dịch bệnh, người được hắn coi trọng thì phải gánh vác, không cho phép trốn tránh.

Loading...