Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 690
Cập nhật lúc: 2024-11-19 15:22:55
Lượt xem: 2
Lời của Lộc vương đảng tổng kết lại chính là...
Nếu có ý kiến, tự ngươi đi.
Nếu như không đi, vậy nghe Lộc vương điện hạ an bài.
Bất kể là vế trước hay vế sau, đều đem Cẩn vương bịt kín.
Nhưng Bùi Hoài Bi lại trấn định mở miệng: "Việc này quan hệ trọng đại, vẫn nên để cho Hoàng gia gia biết, nếu Hoàng gia gia muốn ta đi Minh Châu trị tai, ta đương nhiên phải đi."
Nghe vậy, mọi người cả kinh.
Lộc vương nhìn hắn thật sâu, nói: "Cẩn vương điện hạ kiên trì, vậy chúng ta cùng đi gặp phụ hoàng thôi."
Có thể khiến Bùi Hoài Bi đi Minh Châu, Lộc vương đương nhiên không ngăn cản hắn gặp Hoàng đế nữa.
Khi bọn họ đến tẩm cung, thái y và thái giám đều ở bên trong.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ưu sầu.
Lộc vương hạ giọng: "Phụ hoàng thế nào?"
Thái y cung kính cúi đầu: "Hoàng thượng tỉnh rồi, nhưng còn hơi nóng..."
Nhìn biểu tình này liền biết, Vĩnh Minh Đế tuy rằng tỉnh, nhưng tình huống cũng không tốt, ngược lại rất tệ.
Trong tẩm cung.
Thanh âm khàn khàn mà có chút mơ hồ vang lên: "Ai?"
Là Vĩnh Minh Đế!
Lộc vương vẻ mặt nghiêm túc, lập tức đi vào cung kính hành lễ: "Phụ hoàng, là nhi thần cùng Cẩn vương, cùng với một ít triều thần... Phụ hoàng có khỏe không?"
Vĩnh Minh Đế mở đôi mắt đục ngầu, gian nan ngồi dậy.
Thanh âm của hắn hữu khí vô lực: "Chuyện gì?"
Lộc vương và Thôi thái phó nhìn nhau, chậm rãi ra khỏi hàng. ...
Hoàng thượng hạ chỉ bảo hoàng tôn Cẩn vương đi Minh Châu trị tai! Đối với tin tức này, Dung Vĩ cảm thấy khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-690.html.]
Dung Chiêu nhíu mày hỏi: "Chuyện khi nào?"
" Hôm nay" Người đứng trước mặt bọn họ cung kính nói "Hôm nay Cẩn vương cùng Lộc vương tranh chấp về lũ lụt ở Minh Châu, liền đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ để Cẩn vương ngày mai xuất kinh đi Minh Châu cứu trợ thiên tai.
Giọng Dung Vĩ thử dò xét: "Cẩn vương nguyện ý?"
"Cẩn vương lập tức đáp ứng."
Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh, ông quay đầu nhìn Dung Chiêu, vẻ mặt nghi hoặc: "Có ý gì? Cẩn vương vì sao nguyện ý rời kinh vào lúc này?"
Loại thời điểm mấu chốt này, xuất kinh chẳng khác nào buông tay hy vọng.
An vương quả thật không ở kinh thành, nhưng người lúc nào cũng có thể trở về, khoái mã không quá sáu, bảy ngày.
Cho dù có chuyện gì hắn cũng không sợ, biên quan hai mươi vạn đại quân còn ở trên tay hắn, xem như vẫn còn cơ hội.
Nhưng Cẩn vương đi trị thủy, không một tháng căn bản không về được!
Huống hồ, không về được cùng để cho hắn đi ra ngoài hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Dung Chiêu cũng cau mày, lập tức như là nghĩ đến cái gì, cô hỏi: "Hoàng thượng có hạ chỉ những người khác không? Hay chỉ có một mình Cẩn xương xuất kinh?"
"Còn có Trương Trường Hành đại nhân, con trai phủ doãn kinh thành Tiểu Triệu đại nhân, cùng với chủ sự của Công bộ và Hộ bộ."
Dung Chiêu rũ mắt, lâm vào trầm tư.
Dung Vĩ khó hiểu: "Sao vậy? Trong này có huyền cơ?"
Dung Chiêu nhìn ông, lẩm bẩm: "Trương Trường Hành là người của Trương thừa tướng, Triệu Du công tử là con trai phủ doãn kinh thành, chủ sự Công bộ là người của Cẩn vương, Hộ bộ cũng không có người của Lộc vương..."
Đồng tử Dung Vĩ co rụt lại.
Bất giác nghe nói đám người Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, tưởng là đá hắn ra khỏi hàng ngũ thái tử, cho dù không phải, cũng chỉ cho là Vĩnh Minh Đế xem trọng chuyện lũ lụt Minh Châu, cho nên phái những người quan trọng này đi.
Những người này bây giờ có lẽ chức quan không cao, nhưng phía sau bọn họ đều là đại thần cực kỳ trọng yếu.
Là Dung Chiêu đã thức tỉnh ông. Không ai trong số họ là người của Lộc vương.
Hoàng đế nếu quả thật không thích Cẩn vương, không cân nhắc để cho hắn kế thừa đại thống, hoặc là muốn lập Lộc vương làm thái tử, vậy sẽ không an bài cho Cẩn vương những người không phải người của Lộc vương.
Sau lưng Trương Trường Hành có Thừa tướng, là tâm phúc của Hoàng thượng.
Phía sau Triệu Du là phủ doãn kinh thành, vị trí này không chỉ là tâm phúc của Hoàng thượng, mà còn cực kỳ quan trọng.