Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 673
Cập nhật lúc: 2024-11-19 14:48:20
Lượt xem: 3
Mà lấy cớ là Lưu gia, Lưu gia còn chưa bị định tội, Lưu Uyển Quân lẽ thẳng khí hùng cãi lại.
Cô bây giờ cũng có thể vào triều, hơn nữa còn rất được việc, Hoàng thượng đối với hai nữ tử Dung Chiêu và Lưu Uyển Quân ngược lại yên tâm hơn đám nam nhân như lang như hổ kia.
Cũng vì vậy, Lưu Uyển Quân vẫn là trưởng thương hội.
Xem ý tứ kia của Hoàng thượng, cho dù Lưu gia xui xẻo, Lưu Uyển Quân cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Ngay khi tất cả mọi người chờ Lưu Uyển Quân cầu tình cho Lưu gia và Tam hoàng tử, đắc tội với Hoàng thượng... Cô không nói một lời, Hoàng thượng nói thế nào cô liền làm thế đó, hoàn toàn tỏ thái độ bảo hoàng, thề sống c.h.ế.t trung thành với Hoàng thượng.
Khiến cho không ít quan viên lén nói cô vô tình.
Lưu Uyển Quân rũ mắt, tựa hồ không để những nghị luận này ở trong lòng.
Nhưng sau khi xuống triều, lúc cô lên xe ngựa, thân thể thoáng lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi.
Sao cô có thể thật sự không quan tâm?
Cũng là lúc này, có người liên lạc với cô.
Đêm hôm sau.
Lưu Uyển Quân vào phủ Tam hoàng tử.
Từ sau khi Ninh vương biến thành Tam hoàng tử, trong phủ đã hoàn toàn rối loạn, Tạ gia đầu nhập Tây Bát, Vĩnh Minh Đế hận không thể hưng binh Tây Bát, làm sao có thể buông tha Tạ thị?
Tam hoàng tử phi hai ngày trước cũng đã "chết bệnh", đừng nói cái gì sau khi c.h.ế.t làm lễ tang long trọng, Hoàng thượng chán ghét đến cực điểm, cũng không chịu cho Tam hoàng tử phi chôn cất nơi đàng hoàng.
Đàm gia đã bị tịch thu, Hoàng thượng còn chưa phán c.h.é.m đầu hay lưu đày.
Từ thái độ xử lý lúc trước, Đàm gia đoán chừng là bị c.h.é.m đầu, mà tình hình Lưu gia cũng không khá hơn.
Đàm thị bệnh không dậy nổi, cả phủ Tam hoàng tư lâm vào hoảng sợ.
Bùi Ngọc ngày ngày quỳ gối trong viện, cầu Hoàng thượng gặp hắn Nhưng Hoàng thượng thủy chung không đáp ứng.
Đêm đó khi Lưu Uyển Quân nhìn thấy Bùi Ngọc, hắn vẫn còn đang quỳ, cả người già đi mười tuổi, thân thể lung lay sắp đổ, lưng còng xuống, hai mắt vô thần, cực kỳ tiều tụy.
Quản gia khuyên hắn ăn chút gì đó.
"Biểu ca..." Lưu Uyển Quân trực tiếp hai mắt đỏ bừng.
Quản gia cũng nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên: "Uyển Quân tiểu thư!"
Bùi Ngọc cũng nhìn thấy, hắn mạnh mẽ đứng lên, lại bởi vì quỳ quá lâu mà té ngã trên mặt đất.
Hắn hoàn toàn không để ý, chống đỡ thân thể, một đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm cô,"Uyển Quân, ngươi có thể vào đây, có phải là phụ hoàng chịu thả ta ra ngoài rồi không? Ta bây giờ muốn tiến cung, ta phải đi gặp phụ hoàng!"
Lưu Uyển Quân nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lăn xuống, cô chỉ lau vội vã sau đó tiến lên đỡ hắn, không đến một tháng, Bùi Ngọc đã gầy trơ xương.
Cũng đúng, thê tử hắn bị ban chết, nhỉ tử cùng trắc phi còn bệnh nặng nằm trên giường.
Thê tộc đầu nhập vào Tây Bát, mấy gia tộc trung thành với hắn nhất toàn bộ bị xét nhà, c.h.é.m đầu.
Lưu Uyển Quân lắc đầu: "A Chiêu nói tiền có thể thông thần, ta tự mình nghĩ biện pháp vào đây, Hoàng thượng... không hạ lệnh phóng thích."
Quang mang trong mắt Bùi Ngọc lập tức ảm đạm.
Hắn lôi kéo cô, thanh âm khàn khàn: "Ta biết phụ hoàng chỉ sủng ái Ngũ đệ, hiện tại lại sủng ái Cẩn vương, nhưng ta cũng là con của phụ hoàng, tại sao người lại đối xử với ta như vậy..."
Lưu Uyển Quân nghe không nổi, dời tầm mắt, lại thấy cơm canh trên tay quản gia đạm bạc vô cùng!
Cô lập tức cả giận nói: "Chuyện gì đây? Tại sao dám cho Tam hoàng tử ăn cái này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-673.html.]
Làm trưởng thương hội đã lâu, cô tụ có uy nghiêm.
Hốc mắt quản gia ướt lệ,"Thị vệ bên ngoài là người của Hoàng thượng, bọn họ căn bản không nể mặt Tam hoàng tử phủ, không ai được ra vào, làm gì có đồ ăn ngon!"
Vấn đề này khẳng định không thể thiếu người của Lộc vương đảng quấy phá. nhưng hiện thực chính là như thế. Nếu ngươi ngã xuống, sẽ có vô số người nhào tới đánh chó rơi xuống nước.
Lộc vương trước đây từng bị đánh, hiện tại đến phiên bọn họ.
Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, tay run rẩy.
Bùi Ngọc còn đang nói: "Uyển Quân, ngươi giúp ta mang phong thư cho phụ hoàng, cầu xin người gặp ta một lần, chuyện Tây Bát là ta hồ đồ, ta không nên nghe lời Tạ gia."
"Nhưng ta chỉ làm việc này, ta cho rằng có thuốc nổ, tác dụng của Tây Bát là kiểm chân Ngũ đệ, không nghĩ tới thuốc nổ lại bị tiết lộ, việc đó không phải ta làm!"
Hắn đang run rẩy.
Lưu Uyển Quân nhìn hắn, nội tâm không đành lòng, nhưng vẫn run rẩy nói: "Cô cô... Hôm nay mất rồi, giờ Thìn... đã chết."
Cô cô của Lưu Uyển Quân, Lưu Thục phi.
Bùi Ngọc ngẩn ra.
Tay hắn lại càng run rẩy, nắm chặt cánh tay Lưu Uyển Quân, bóp đến đau đớn "Mẫu thân ta? Sao có thể? Lúc trước ta gặp bà ấy còn rất khỏe..."
Lưu Uyển Quân lắc đầu, nghẹn ngào: "Không biết, tin tức là từ trong cung truyền ra, Hoàng thượng hạ lệnh tất cả giản lược, ba ngày sau hạ táng."
Bùi Ngọc nghe vậy, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nếu như không phải Lưu Uyển Quân đỡ hắn, hắn đã té ngã trên mặt đất.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên gào thét một tiếng, lảo đảo phóng về phía cửa, lại không đi xa đã vấp ngã trên mặt đất.
Quản gia khóc ròng nói: "Điện hạ!"
"Mẫu thân..." Bùi Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên thành tiếng.
Lưu Uyển Quân cũng khóc, nhưng sau khi lau nước mắt, cô nói với quản gia: "Ngươi lui xuống trước đi."
Cô tiến lên đỡ Bùi Ngọc.
Trên gương mặt râu tóc xồm xoàm của Bùi Ngọc đều là nước mắt, tay nắm chặt thành quyền,"Uyển Quân! Uyển Quân! Ngươi giúp ta, ta muốn đi gặp mẫu phi, ta nhất định phải đi gặp mẫu phi!"
Lưu Uyển Quân lau nước mắt cho hắn, cùng hắn mặt đối mặt, thanh cho ngươi biết... Đừng trông cậy vào Hoàng thượng, ngài sẽ không cho ngươi đi ra ngoài."
Thân thể Bùi Ngọc cứng đờ.
Lưu Uyển Quân cũng mặt đầy nước mắt,"Ta đã sớm nói qua, người chúng ta phải đề phòng chính là Hoàng thượng, Hoàng thượng không thích thế gia, tâm tư muốn loại bỏ thế gia vẫn không thay đổi."
"Cô cô trở thành Thục phi, ngươi trở thành Ninh vương, thế gia đoàn kết kéo bè kết phái, kỳ thật ngay từ đầu đã thua, Hoàng thượng chính là muốn một lưới bắt hết thế gia, ngươi chỉ là quân cờ!"
Thân thể Bùi Ngọc càng lúc càng run rẩy.
Lưu Uyển Quân không ngừng nói: "Bạch gia, Cát gia, Tô gia và Thẩm gia năm ngoái, Tạ gia, Sở gia, Trâu gia, Đàm gia và Lưu gia năm nay, chúng ta đều sẽ không yên ổn."
Bùi Ngọc nắm lấy cánh tay của cô, thanh âm khàn khàn, gằn từng chữ: "Phụ, phụ hoàng tại sao phải đối xử với ta như vậy... Những người này đều ủng hộ ta, đi theo trợ giúp, vì ta làm việc... Người không thích ta thì g.i.ế.c ta đi! Đừng động đến Lưu gia..."
Thục phi đã chết, Lưu gia nếu như cũng không còn, hắn thật sự là hai bàn tay trắng.
Lưu Uyển Quân nhẹ giọng nói: "Biểu ca, hoàng thất vô tình."
Bất kỳ gia tộc nào, đến thời khắc sinh tử tồn vong vẫn sẽ đoàn kết nhất trí.
Chỉ có hoàng gia sẽ không, mỗi một Hoàng đế thượng vị, dưới chân giẫm lên đều là thi cốt huynh đệ.