Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 516
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:02:25
Lượt xem: 6
Vừa mới khai trương, hai cửa hàng đã tấp nập người đến xem, rất nhiều xe ngựa chờ ở bên ngoài.
Mà một khi tiến vào liền hận không thể mua mỗi kiểu một bộ, khuân sạch toàn bộ Vân Dung Phường.
"Cái này ta nhìn trúng trước, ta muốn lấy!"
"Ta nhìn trúng trước ngươi có được hay không, ta ở xa đã nhắm nó rồi, đang chuẩn bị tính tiền đây."
"Mọi người đừng tranh giành, vẫn có rất nhiều món, chỗ này có vài bộ giống nhau, khách nhân mau tới chọn cỡ."
"Sao nhiều thế? Lại còn giống nhau như đúc!"...
Trà lâu.
Từ trên cao nhìn xuống, trong đám người đi đường đã có người vội vàng mặc vào "quần áo cùng kiểu với Bùi Thừa Quyết", đi tới đi lui trên đường Phong Hoa.
Bùi Thừa Quyết không nói gì thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dung Chiêu: "Ta đã nói sao ngươi lại đột nhiên mời chúng ta uống trà ăn cơm, hóa ra là vì mượn chúng ta bán quần áo."
Tên này quả nhiên là không có chuyện sẽ không tới tìm bọn họ!
Dung Chiêu nhe răng cười, rót trà cho bọn họ, chớp chớp mắt, vẻ mặt vẫn vô tội,"Ai nha, đừng nói như vậy, các ngươi cũng không chịu thiệt mà."
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Không chịu thiệt, nhưng thất vọng, ta còn thật sự cho rằng ngươi đột nhiên đổi tính đối xử tốt với chúng ta..."
Bùi Thừa Quyết: "Nói đi, bồi thường như thế nào?"
Ba người nhìn cô bằng ánh mắt c.h.ế.t chóc.
Dung Chiêu thử dò xét: "Nếu không sau này Vân Dung Phường có kiểu dáng gì mới đều cho các ngươi mặc trước?"
Ba người: "..."
Trương Trường Ngôn cạn lời: "Vậy chẳng phải ngươi có thể lợi dụng ba chúng ta?"
"Hết cách, ai bảo các ngươi tuấn tú như vậy?" Dung Chiêu chớp chớp mắt, chân thành nói.
"Khụ khụ." Bùi Thừa Quyết có chút ngượng ngùng,"Được rồi, dù sao cũng không cần dùng tiền mua, sau này quần áo của chúng ta do Vân Dung Phường ngươi bao hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-516.html.]
"Không thành vấn đề." Dung Chiêu đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Trương Trường Ngôn oán hận nói: "Lát nữa ngươi mời cơm."
"Không thành vấn đề." Dung Chiêu vẫn sảng khoái đáp ứng.
Có người miễn cưỡng làm "người mẫu" giúp mặc thử quần áo, cũng có người lại cực kỳ muốn làm người thử quần áo nhưng không được.
Xế chiều hôm đó, Trương Nhị tìm tới cửa, ép buộc Dung Chiêu đáp ứng sau này cũng bao luôn quần áo cho hắn, trước khi rời đi còn lấy một bộ mặc lên người, thuận tiện còn lấy cho đại ca Trương Đại hắn một bộ.
Dung Chiêu cạn lời: "Các ngươi thật đúng là không khách khí."
Trương Trường Hành vui vẻ rời đi, để lại một câu: "A Chiêu, một ngày không thấy Phúc Lộc Trang chia hoa hồng, ba huynh đệ chúng ta đều dựa vào ngươi nuôi sống, lần sau mời khách nhớ gọi ta."
Ở chung với Dung Chiêu càng lâu, da mặt càng dày.
Ăn của nhà giàu cũng không mất mặt.
Dung Chiêu: "... Cút."...
Vân Dung Phường đúng như dự liệu nổi như cồn.
Quả thật đúng như Dung Chiêu đã nói lúc trước, người có tiền không ngại quần áo trong rương đủ nhiều, cũng giống các quý nhân trong cung, rất nhiều người thậm chí một bộ quần áo mặc một lần liền ném đi.
Cho nên quần áo tinh xảo và xa xỉ rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là đẹp mắt.
Quần áo đẹp còn không đắt, không phải là dụ dỗ bọn họ mua sao?
Các nữ công nhân Vân Dung công phường vốn còn lo lắng bán không được, sau lại phát hiện cung không đủ cầu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thoáng yên tâm, mang theo nụ cười kiên định làm việc.
Bọn họ may một lô lại một lô quần áo, vận chuyển đến hai cửa hàng.
Vân Dung Phường khai trương là chuyện cuối tháng giêng.
Do đó suốt tháng hai, các công tử và tiểu thư tụ hội đặc biệt nhiều, đều là vì khoe quần áo trên người.
Kiểu dáng Vân Dung Phường đa dạng, bọn họ mặc dù mặc cùng kiểu, nhưng không đến mức trong một yến hội trùng đồ với nhiều người, dù sao có vài người thích kiểu dáng rộng rãi, có người thích hợp dáng, có người thích màu sáng, có người thích màu tối... Nam nam nữ nữ tụ tập, đề tài cũng nhiều hơn.