Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:59:31
Lượt xem: 11
Mẹ chồng gật đầu: "Công xưởng của Dung thế tử cũng không có gì phải lo lắng."
Dừng một chút, mẹ chồng lại nói một câu: "Dung thế tử chịu thu ngươi, lại trả ngươi tiền lương cao như vậy, ngươi phải làm việc cho tốt, nếu như bị đuổi ra ngoài, ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Con biết rồi, nương." Vĩnh Nương đáp ứng.
Cô sao có thể không làm việc cho tốt được?
Đây là cơ hội có thể thay đổi cuộc đời cô.
Đêm đó, Vĩnh Nương theo thường lệ đi múc nước rửa chân cho mẹ chồng, mẹ chồng lại khoát tay: "Để đó đi, ngày mai ngươi còn phải đi làm, đêm nay ngủ sớm một chút, đừng làm lỡ việc ngày mai."
Vĩnh Nương biết mẹ chồng sợ cô đánh mất công việc mỗi tháng một lượng bạc.
Nhưng cô vẫn mỉm cười đặt chậu xuống, rời khỏi phòng mẹ chồng.
Tối hôm sau, Vĩnh Nương không đi hầu hạ mẹ chồng nữa, mẹ chồng cũng không mắng cô.
Vĩnh Nương biết một lượng bạc kia là sức mạnh của cô.
Ngày hôm sau bọn họ đi làm ở Vân Dung công phường, Vân Dung công phường quản cơm trưa, cơm rất ngon, Vĩnh Nương không nỡ ăn hết, để lại một cái bánh ngô mang về.
Hài tử rất vui, mẹ chồng cái gì cũng không nói, chỉ là lúc ăn cơm tự mình hâm nóng bánh ngô.
Ngày thứ năm làm việc tại Vân Dung công phường.
Mẹ chồng nói: "Trong nhà không thiếu bánh ngô, đừng vì một cái bánh mà đánh mất một lượng bạc, buổi trưa con ăn no một chút, làm việc cho tốt."
Ngày thứ sáu, Vĩnh Nương không mang bánh ngô về nữa, nhưng vẫn được ăn cơm canh nóng hổi.
Ngày thứ bảy, trượng phu hỏi Vĩnh Nương có vất vả hay không.
Ngày thứ tám, cô trở về sớm hơn thường ngày, mẹ chồng cũng không bắt cô phụ nấu cơm, ngược lại bảo cô dắt hài tử đi chơi một lát.
Ngày thứ chín, Vĩnh Nương lúc trở về mang theo một hộp bánh ngọt, công việc của bọn họ đã thuần thục, hơn nữa còn sản xuất được một lô Mẹ chồng hôm nay còn cười với cô.
Buổi tối cả nhà ăn bánh ngọt, Vĩnh Nương hỏi hài tử trong lòng: "Ngọt không?"
Hài tử vui vẻ đáp: "Ngọt!"
Mẹ chồng đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, nhíu mày: "Con ăn đi, đừng đưa hết cho nó."
Vĩnh Nương cầm một miếng lại đẩy về, nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."
Mẹ chồng ngẩn người.
Kỳ thật, mẹ chồng cô cũng không phải là người đặc biệt xấu tính, chỉ là cuộc sống quá khổ, không có một chút ngọt ngào, có người sẽ dần trở nên cay nghiệt để phát tiết nỗi khổ trong cuộc sống.
Mà một khi có thành kiến với ai đó, chúng ta sẽ rất khó nhận ra điểm tốt của họ.
Khi cuộc sống được cải thiện, trong khổ có ngọt, con người cũng sẽ dần buông bỏ thành kiến, phát sinh một ít thay đổi.
Đó chính là cuộc sống.
Nếu còn vá lại được, vậy nó vẫn là một miếng vải hoàn chỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-514.html.]
Nếu không vá được, vậy sẽ giống như vải vụn trong công xưởng của bọn họ, hoàn toàn bị vứt bỏ. ...
Hai mươi lăm tháng giêng.
Cách ngày Vân Dung công phường khai trương đã mười ngày, ban đầu trên nhật báo viết tuyển một trăm nữ tử còn có rất nhiều người nghị luận sôi nổi, sau này lại bị chuyện khác dời đi lực chú ý, liền không có bao nhiêu người chú ý bọn họ.
Đám người Bùi Thừa Quyết mấy ngày gần đây đầu rất bận rộn, khó có một ngày rảnh rỗi được Dung Chiêu mời uống trà.
Vừa mới tiến vào nhã gian, Bùi Thừa Quyết liền cười nói: "Hiếm thấy ngươi chủ động mời chúng ta uống trà, ngươi gần đây không bận sao?"
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi đi tới,"Nói đi, ngươi muốn làm gì?"
Sau đó, Trương Trường Ngôn cũng tới.
Dung Chiêu tươi cười, rót trà cho bọn họ trước, sau đó mới nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là mời các ngươi uống chén trà, thuận tiện đưa cho các ngươi một bộ quần áo của Vân Dung Phường." Dung Chiêu lấy quần áo ra, ba bộ phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng bắt mắt.
Bùi Thừa Quyết nhìn quần áo, hoài nghi nhìn Dung Chiêu: "Quần áo Vân Dung Phường các ngươi rất khó mua, mười bộ tháng này còn chưa mở bán đã có người chờ tới mùng một tháng sau đặt mua, tại sao lại đột nhiên đưa cho chúng ta?"
Bùi Quan Sơn lật quần áo, không nhìn ra vấn đề gì, ngược lại còn rất đẹp mắt.
Mặc dù không sang trọng và tỉnh xảo như bộ sưu tập Vân Dung lúc trước, nhưng tuyệt đối là y phục cực kỳ xuất chúng.
Bùi Quan Sơn lại càng nghi ngờ,"Ngươi thiếu tiền?"
Dung Chiêu phe phẩy quạt, nhàn nhã nói: "Yên tâm, ta cho dù thiếu tiền cũng sẽ không tìm các ngươi."
Ba người: "..."
Nói bọn họ nghèo, trong lòng có chút tổn thương.
Thấy ba người bọn họ thần sắc cổ quái, vẫn hoài nghỉ nhìn mình.
Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Các ngươi đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ta không thể rảnh rỗi tìm các ngươi uống trà?"
Bùi Quan Sơn chậm rãi mở miệng: "Sẽ không."
Bùi Thừa Quyết lành lạnh nói tiếp: "Ngươi quá bận rộn, không có việc gì không nhớ tới chúng ta, bình thường đều là có chuyện mới liên lạc chúng ta"
Dung Chiêu: "... Ta là loại người như vậy sao?"
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Đúng vậy."
Bùi Thừa Quyết không chút do dự: "Đúng vậy."
Dung Chiêu: "..."
Sau một hồi trằm mặc, trên mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh, thở dài khoát tay nói: "Ai, ta vốn tốt bụng tặng quần áo, các ngươi lại hiểu lầm ta như thế, thật sự là tổn thương trái tim chân thành mà yếu ớt của ta a."
Cô kéo dài thanh âm, dường như rất ủy khuất.
Nhị Bùi đồng thời nhíu mày, cố ý bày ra mặt ghét bỏ, ánh mắt cũng rất bất đắc dĩ.
Trương Trường Ngôn nhìn quần áo, đột nhiên chen vào một câu: "Đây là quần áo Vân Dung công phường làm ra?"
Dung Chiêu ngược lại không ngừng gật đầu : “Đúng vậy là quần áo đầu tiên của Vân Dung công phường vừa ra ta liền lập tức đưa tới cho các ngươi, cho các ngươi mặc miễn phí, kích cỡ cũng vừa vặn, còn không hài lòng?"