Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:49:17
Lượt xem: 8
Trương Trường Ngôn cũng không lùi bước, chỉ nhìn chằm chằm Bùi Khâm.
Cho dù ngày đó hắn nghe không hiểu, nhưng về nhà nghĩ lại cũng biết.
Tại sao Bùi Khâm lại nói hắn?
Chính là vì bọn họ có cùng suy nghĩ!
Tâm tư hắn xấu xa, Bùi Khâm cũng không lỗi lạc!
Bùi Khâm nhìn Trương Trường Ngôn, ánh mắt mang theo khinh miệt cùng cười lạnh.
Hai người nhìn nhau, những người đứng bên cạnh cũng có tâm tư riêng.
Trương Nhị lo muốn chết, Bùi Quan Sơn lại nhíu mày.
Du thân vương cùng Trương thừa tướng là trụ cột của phái trung lập, hiện giờ Trương Trường Ngôn đối với Ngũ hoàng tử không thân thiện, Bùi Quan Sơn rất không hài lòng.
Vinh thân vương là Nhị hoàng tử đảng, hai mắt Bùi Thừa Quyết lóe lên, chân bước về phía trước.
Dung Chiêu giữ chặt hắn, thấp giọng cảnh cáo: "Đêm nay ra ngoài chơi, mau thu lại tâm tư của ngươi, các ngươi sau này muốn đấu thế nào thì đấu thế đó, ta không quản."
Nói xong cô tiến lên một bước, cười nhạt nói: "Ngũ điện hạ tới chúng ta tự nhiên hoan nghênh, thuyền sắp đi rồi, mọi người ngồi xuống uống rượu, đêm nay là đi ra ngoài chơi, nếu muốn gây sự khiến bầu không khí không thoải mái, còn không bằng hiện tại đều về nhà hết đi."
Cô không tham dự đoạt đích.
Những người này nếu lôi cô vào, cô nhất định sẽ bỏ về.
Bùi Khâm đến là vì muốn ở cùng với Dung Chiêu, tự nhiên không thể để cho cô đi, hắn lộ ra nụ cười ấm áp: "A Chiêu nói gì vậy? Chúng ta đương nhiên là tới chơi rồi, ta và Tam công tử chỉ là vui đùa, tối nay mọi người chơi vui vẻ, ta còn mang theo rượu ngon để cùng các vị công tử thưởng thức."
Những người khác mặc kệ đứng ở vị trí nào, lúc này làm sao có thể trực tiếp phản bác?
Tự nhiên tất cả đều cười đáp ứng. héo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-508.html.]
Vì thế, không khí trên thuyền ngược lại trở nên hài hòa.
Rượu Ngũ hoàng tử mang đến đúng là rượu ngon, trên thuyền có người chế biến mỹ thực cho bọn họ, lại phối hợp với rượu ngon, ngồi thuyền ngắm cảnh có vài phần tư vị.
Dung Chiêu uống mấy chén rượu, dựa vào lan can, nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Ánh mắt cô nheo lại, thập phần thích ý.
Đối diện có một chiếc thuyền lớn lướt ngang qua bọn họ, trên thuyền kia là nữ tử.
Có công tử lập tức nói: "Người trên thuyền là Gia Thành huyện chủ - tiểu nữ nhi của trưởng công chúa và Lưu gia đích nữ Lưu tiểu thư, cùng với một vài nữ lang thế tộc!"
Quan Mộng Sinh lập tức thò đầu ra, vẻ mặt hưng phấn: "Triệu tiểu thư hẳn là ở trên thuyền đối diện, đèn tối nay ta còn chưa đưa cho cô ấy."
Triệu công tử phe phẩy quạt, trêu chọc: "Biết ngươi nhớ Triệu muội muội rồi, đừng gấp, qua mấy tháng nữa là có thể thành thân."
Quan Mộng Sinh mặt dày như vậy, hiếm khi đỏ mặt.
Hai chiếc thuyền đi sóng vai, không chỉ có bọn họ đang nhìn nữ lang trên thuyền đối diện, những nữ lang kia cũng đang nhìn bọn họ, đại khái là có nhiều người nên nhiều can đảm, bên thuyền kia còn vang lên tiếng xì xầm.
"Dung thế tử!" Nương theo một tiếng hô nhẹ, một túi hương ném tới.
Sau đó, vô số túi hương và hoa lụa ném về phía Dung Chiêu.
Cô vốn dựa vào lan can ở bên ngoài ngắm cảnh, lúc này trực tiếp sợ tới mức thân thể rụt về phía sau, trốn vào trong khoang thuyền, trên mặt còn mang theo chút kinh hoảng.
Bùi Thừa Quyết cười to: "Ha ha, A Chiêu ngươi xem, đây chính là tiền lệ mà ngươi mở ra, hiện giờ kinh thành đều ưa chuộng ném hoa!"
Đây là phong tục do Dung Chiêu bày ra.
Hôm nay lại dọa sợ cô, không chỉ Bùi Thừa Quyết mà rất nhiều người đều nở nụ cười.
Cái này gọi là gì? Tự làm tự chịu?
Dung Chiêu chỉ là đột nhiên bị người ta ném đồ nên bất ngờ, trên thực tế nữ lang đối diện đều rất có chừng mực, cho dù là hoa lụa hay túi thơm có Huống chỉ bọn họ đều ném xung quanh cô, không ném thẳng vào người cô.