Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:29:18
Lượt xem: 2
Quan Mộng Sinh cười nói: "Dung thế tử, phong quang không?"
Dung Chiêu nhìn hắn: "Phong quang này cho ngươi, muốn không?"
Quan Mộng Sinh vội lắc đầu,"Phong quang của ngươi ta không chịu nổi, ngươi vẫn nên tự mình cầu phúc đi."
Bùi Thừa Quyết ghé sát vào, hạ giọng: "Lúc trước ta gặp ngươi ở cửa cung đã muốn nói, sao hôm nay ngươi không ăn mặc khiêm tốn một chút?"
Trương Trường Ngôn gật đầu: "Đại ca ta cũng bảo ta nhắc nhở ngươi, có mang theo quần áo không, thay sang bộ nào không bắt mắt ấy."
Dung Chiêu bất đắc dĩ hỏi: "Có tác dụng không?"
Kỳ thật y phục trắng ngà cũng không tính là nổi bật.
Mấy người: "..."
Bùi Quan Sơn nhìn mặt cô, thở dài: "Ai, quả thật không có tác dụng gì"
Dung Chiêu cười cười, phe phẩy ống tay áo, trên mặt là thái độ ung dung bình tĩnh,"Đừng lo lắng cho ta, không có việc gì đâu."
Ngoài Bùi Khâm lo lắng cho cô ra, mấy người bằng hữu này vẫn rất đáng tin cậy, thật sự lo lắng cô mới chủ động tới nhắc nhở.
Bùi Thừa Quyết còn muốn nói cái gì, bên ngoài có động tĩnh, một thái giám đi vào.
Bùi Quan Sơn vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng thượng sắp tới rồi, mau về chỗ ngồi, A Chiêu là lần đầu tiên tham gia yến tiệc, lát nữa tận lực đừng nói chuyện, an tĩnh dùng bữa là được."
Dung Chiêu gật đầu, tách khỏi mấy người trở lại bên cạnh Dung Vĩ.
Dung Vĩ đã dạy quy củ của cung yến cho Dung Chiêu, khi thái giám tuyên bố "Hoàng thượng giá lâm", cô hành lễ theo Dung Vĩ, trong đại sảnh phồn hoa, những bóng người quỳ đầy đất.
Vĩnh Minh Đế đi lên ghế cao, nhìn lướt qua mọi người, gật đầu rồi ngồi xuống, lúc này mới mở miệng: "Đứng lên, ngồi đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Mọi người đồng thanh đáp ứng, sau đó mới đứng lên ngồi vào chỗ.
Dung Chiêu vô cùng an tĩnh, thành thật sắm vai một người gỗ mặt mang nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-482.html.]
Nhưng sau khi Hoàng thượng ngồi xuống vẫn nhìn cô một cái ánh mắt không gợn sóng, không nhìn ra hỉ nộ.
Tất cả mọi người đều chú ý tới.
Dung Chiêu cũng cảm giác được, nhưng vờ như không phát hiện, ngồi ngay ngắn một chỗ, vô cùng trấn tĩnh.
Yến tiệc bắt đầu.
Ca múa, mời rượu, chúc mừng năm mới, không khí náo nhiệt vui vẻ, rất có hương vị của đêm ba mươi.
Nhưng bên trong cảm giác này lại xen lẫn khẩn trương, dù sao cũng đang ở trong cung, một khi thất thố liền vạn kiếp bất phục, tất cả mọi người đâu vào đấy, vẫn duy trì quy củ.
"Phụ hoàng, nhi thần có vẽ một bức tranh chúc mừng năm mới cho phụ hoàng!" Bùi Khâm đứng lên, cung kính hành lễ.
Vĩnh Minh Đế lộ ra nụ cười: "Tiểu Ngũ có tâm."
Lập tức có người trình lên, mở ra, là một bức tranh Hoàng đế dạy con vào đêm giao thừa, hẳn là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Bùi Khâm trong tranh tựa hồ chỉ có mấy tuổi.
Vĩnh Minh Đế giật mình.
Bùi Khâm có chút ngượng ngùng: "Nhi thần còn nhớ rõ giao thừa năm bảy tuổi có vẽ một bức họa chúc mừng năm mới phụ hoàng, đáng tiếc vẽ quá xấu, phụ hoàng tận tay dạy nhi thần nên vẽ như thế nào..."
Ngũ hoàng tử bắt đầu kể lại tình phụ tử.
Hắn là nhỉ tử được Hoàng đế sủng ái nhất, nói đến những chuyện trong quá khứ, giọng nói ấm áp lại hưng phấn, ánh mắt Vĩnh Minh Đế rõ ràng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên.
Quan viên bên dưới lập tức cười phụ họa, ai nấy đều nói "Ngũ hoàng tử hiếu thuận","Ngũ hoàng tử đúng là hiếu tử"...
Nhưng trên thực tế, phỏng chừng tâm tư đại đa số mọi người đều là...
Ngũ hoàng tử lại đang đánh bài tình cảm!
Sau Ngũ hoàng tử, Tam hoàng tử Bùi Ngọc ra khỏi hàng.
Khác với Ngũ hoàng tử, lễ mừng năm mới của Bùi Ngọc là thứ cực kỳ có ý nghĩa, là một vật trang trí tỉnh xảo, mặt trên bày đủ loại ngũ cốc.
Giọng Bùi Ngọc âm vang hữu lực: "Từ khi phụ hoàng đăng cơ tới nay, bách tính an cư lạc nghiệp, lương thực cũng nhiều hơn so với tiền triều, dân dĩ thực vi thiên, phụ hoàng cho bách tính ăn no, quả thật công tại thiên thu!"