Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-11-12 10:06:53
Lượt xem: 10
Trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng Dung Chiêu là nữ tử, trái tim không ngừng đập điên cuồng.
Nụ cười trên mặt dần dần nhộn nhạo.
Bùi Quan Sơn không mơ tưởng, hắn chỉ thuận miệng nói tiếp: "A Chiêu nếu là nữ tử, chỉ sợ triều dã chấn động."
Bùi Thừa Quyết cũng lắc đầu, bổ sung: "Đám trai tráng kinh thành cũng phát điên..."
Trương Tam còn đang miên man bất định, cười ngây ngô.
Dung Chiêu nhìn hắn, mỉm cười: "Trương huynh, đưa hạt dưa cho ta, ta mời ngươi ăn cơm."
Trương Trường Ngôn ngẩn ra.
Hắn gần như dựa vào bản năng bắt đầu làm phép tính, một đĩa hạt dưa đổi một bữa cơm, đáng giá.
Đẩy hạt dưa cho Dung Chiêu.
Dung Chiêu cầm lấy nhàn nhã bỏ miệng ăn, đồng thời nhìn về phía Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn: "Thừa Quyết huynh, Quan Sơn huynh, đi thôi, ta mời các ngươi ăn cơm, cảm tạ các ngươi phối hợp."
Hai người cười: "Được."
Trương Tam: "... ??2"
Hắn lớn tiếng: "Ngươi trả lại hạt dưa cho ta..."
Vốn là muốn mời bọn họ ăn cơm, lại còn lừa hạt dưa của hắn!!
Chết tiệt.
Dung Chiêu cho dù là nữ tử...
Không, Dung Chiêu đáng ghét như vậy làm sao có thể là nữ tử!!
Trương Trường Ngôn tức giận hừ hừ. ...
Bốn người cùng đi Đức Thuận Hiên ăn cơm, không có biện pháp, Phúc Lộc Hiên chưa đặt trước, đành phải đi Đức Thuận Hiên.
Dung Chiêu dường như không tiện gặp người khác, vội vàng xuống xe ngựa tiến vào Đức Thuận Hiên.
Nhưng vẫn bị người ta nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-422.html.]
Người giống như Dung Chiêu, bên cạnh còn có kinh thành song kiệt cùng Trương Tam công tử đi cùng, muốn không chú ý cũng khó. Bởi vậy, bốn người cơm nước xong đi ra đã bị một đám người chặn đường.
Triệu công tử phủ doãn kinh thành cười híp mắt: "Dung thế tử, sao lại vội vàng trở về rồi? Ta còn muốn cảm tạ quần áo ngươi làm lúc trước, bọn họ cũng muốn hỏi chuyện Vân Dung Phường, đừng đi, chúng ta uống trà nào."
Dung Chiêu ho khan một tiếng: "Thôi, qua một thời gian nữa di..."
Quan Mộng Sinh cười nói: "Dung thế tử, ngươi vốn tuấn mỹ dị thường, gặp phải đám háo sắc kia cũng là chuyện thường tình, đừng nên để ở trong lòng, dù sao..."
Kỳ thật hắn rất khách khí, cái gì tuấn mỹ dị thường, rõ ràng là mặt như nữ tử, nếu mặc nữ trang, phỏng chừng có thể khiến biết bao nam tử sỉ mê.
Dung Chiêu tức giận trừng hắn.
Quan Mộng Sinh nhanh chóng câm miệng, lấy tay bịt miệng.
Xem ra chuyện tên háo sắc kia đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu cho Dung Chiêu...
Bùi Thừa Quyết bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Chư vị đừng trêu ghẹo A Chiêu nữa, A Chiêu bởi vì tướng mạo xuất chúng cho nên không thích có nam nhân đối với hắn... Biểu thị hảo cảm, nếu không phải vì cuộc thi ở Vân Dung Phường, sợ là hắn còn trốn trong nhà không chịu gặp người."
Hắn phe phẩy quạt, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ: "Ta đến An Khánh Vương phủ khuyên hắn cũng vô dụng."
Bùi Quan Sơn hừ lạnh một tiếng: "Không phải ngươi, ngươi đương nhiên không để ý."
Mọi người lúc này mới nghĩ đến, lúc trước Bùi Quan Sơn cũng bởi vì thiếu chút nữa bị nữ tử khinh bạc mà nhiều ngày không muốn ra ngoài, sợ người ta giễu cợt, cũng không thích người khác nhắc tới...
Lúc này trong mắt mọi người liền mang theo ý cười.
Dung Chiêu muốn rời đi, nhưng những người khác vất vả lắm mới bắt được cô, cũng không muốn cô đi, nửa kéo nửa đẩy lôi cô vào quán trà.
Trương Trường Ngôn ở phía sau vẻ mặt cảm thán.
Đóng kịch giỏi thật.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Dung Chiêu đã thương lượng với Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết muốn đi ra ngoài để đám công tử này "bắt được", cùng nhau uống trà tăng cảm giác tồn tại.
Vì thế. tốc độ ăn cơm cũng trở nên nhanh hơn. Kết quả bây giờ lại giả bộ giống như vậy, thật sự như thể không tình nguyện...
Tại trà lâu.
Một đám nhị đại quen thuộc lại tụ hội.
Quan Mộng Sinh cảm thán: "Dung thế tử, đã mấy ngày không gặp ngươi rồi."
Dung Chiêu mặt không chút thay đổi nhìn hắn, hừ một tiếng: "Ngày hôm trước ta ra ngoài kiểm tra sổ sách, vừa lúc nhìn thấy Quan công tử ăn sáng ở cửa hàng điểm tâm, ta còn gọi một tiếng Quan công tử, kết quả Quan công tử chỉ nhìn ta một cái liền đi nói chuyện với người khác..."