Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:58:19
Lượt xem: 5

Tạ Hồng hạ giọng nói: "Ta không hiểu quần áo của nữ tử, nhưng ta nhìn bộ quần áo kia, trong lòng nghĩ... Nếu ngày nào đó thế tử có thể mặc nó, vậy thì cực kỳ xuất chúng động lòng người."

Điều này làm cho Dung Chiêu có ấn tượng sâu sắc với nha đầu này.

Mà chuyện này vẫn còn đoạn tiếp theo.

Sau khi Vân Dung Phường lưu lại Nhị Nương, nha đầu cũng sảng khoái trực tiếp bảo Vân Dung Phường tìm cho ca ca mình một nơi có thể làm công ngắn hạn, tự mình vác túi đi vào đại môn Vân Dung Phường, ném ca ca ở cửa.

Cô còn nói, muốn tìm cho ca ca làm công việc tạm thời là vì muốn chờ sau khi cô trở thành tú nương của Vân Dung Phường, sẽ nghĩ biện pháp cho ca ca ở lại Vân Dung Phường làm việc, về sau an cư lạc nghiệp lại đón mẫu thân cùng tẩu tử tới kinh thành...

Đây không phải là tự tin bình thường.

Cô không đơn thuần muốn làm tú nương Vân Dung Phường, còn muốn mượn chuyện này an cư lạc nghiệp.

Người của Vân Dung Phường thấy ca ca Nhị Nương không giống muội muội, là một hán tử khôi ngô thành thật, cho nên cũng giữ hắn ở lại làm việc.

Các tú nương đều là nữ tử, nam tử chuyển đồ làm việc nặng ở trong một viện khác.

Lúc này đều chờ ở bên ngoài sân.

Bởi vậy, Dung Chiêu đối với cô nương này cảm thấy rất hứng thú, ở trong viện chỉ có một người buộc hai b.í.m tóc, hai má hây hây ửng hồng, chính là Nhị Nương.

Dung Chiêu cười: "Đương nhiên có thể, nhưng mà..."

Cô cười như không cười nhìn Nhị Nương, như là cố ý nhắc nhở: "Thi đấu Vân Dung Phường quan trọng nhất là quần áo có đẹp hay không, không phải cứ làm vội làm vàng là sẽ ra thành phẩm, ta ngược lại cảm thấy có thể dành một ngày ngẫm xem bản thân muốn làm y phục như thế nào thì tốt hơn..."

Dung Chiêu lại nhướng mày: "Có rất nhiều thợ thủ công, không cần lo lắng không có người làm trang sức cho các ngươi, vải vóc và nguyên liệu cũng đã chuẩn bị đủ, không cần lo lắng người khác chọn mất nguyên liệu tơ lụa giá không quan trọng, quan trọng là thực hữu" Lời này lại khiến cho đám tú nương lâm vào trầm tư.

Nhưng ánh mắt nha đầu kia lại sáng lên, xoa tay chuẩn bị đi nhận đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-420.html.]

Dung Chiêu cười cười, ngược lại cũng không tức giận.

Cô thu hồi tầm mắt, đảo qua mọi người, mở miệng lần nữa: "Lời ta muốn nói đều đã nói xong, chư vị, mười lăm ngày này tùy ý phát huy, chúng ta mười lăm ngày sau gặp lại. Đương nhiên, ta hy vọng chúng ta mười lăm ngày sau còn có thể gặp, nếu có người ở đây gây sự, muốn đối phó những tú nương khác sẽ bị mời ra ngoài..."

Lúc trước khách khí, hiện tại nên cảnh cáo.

Quả nhiên, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc.

Dự thi có thể không chiến thắng, nhưng nếu bị đuổi ra ngoài, về sau còn làm ăn thế nào được?

Bọn họ đều không phải là người thích gây chuyện, ngược lại rất an tâm về lời cảnh cáo của Dung Chiêu.

Dung Chiêu nâng tay cáo từ: "Chúc chư vị có thể cùng Vân Dung Phường sáng lập tác phẩm truyền đời, vang danh thiên hạ! Mười lăm ngày sau, gặp lại."

Trong chốc lát, hầu như tất cả tú nương đều hít sâu một hơi, khắc chế kích động, cúi người hành lễ với Dung Chiêu. ...

Tuần tra xong Vân Dung Phường, Dung Chiêu mang theo ba người rời đi.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Ngươi rất biết cách thu mua lòng người, hôm nay những tú nương kia sợ là đều kính ngưỡng ngươi."

Bùi Thừa Quyết cơ hồ theo bản năng phản bác Bùi Quan Sơn: "A Chiêu cho bọn họ một cơ hội có thể dương danh thiên hạ, sao có thể không kính ngưỡng? A Chiêu xứng đáng."

Bùi Quan Sơn không nói Dung Chiêu không xứng, hắn chỉ là cảm thán, lúc này mặc kệ Bùi Thừa Quyết, nhảy lên xe ngựa của An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu bất đắc dĩ, xem ra ba người này hôm nay đều phải đi theo cô.

Trong xe ngựa lại ngồi bốn người.

Xe ngựa vững vàng đi về phía trước, Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết uống trà, Trương Tam lại bắt đầu bóc hạt dưa, lúc trước không ăn được, hắn có chút tiếc nuối

Loading...