Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:09:01
Lượt xem: 7
Cô rất biết may vá, nhưng Vân Châu nghèo, cô không thể hoàn toàn thi triển tài năng và phát huy trí tưởng tượng.
Đợi đến kinh thành triển khai hoài bão, trong kinh thành còn có nữ biên tập, vì sao không thể có nữ tú nương được người đời tôn trọng ca ngợi?
Nhị Nương nhìn tuyết lớn thật dày ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập hy vọng cùng chờ mong.
Tin tức theo tốc độ của nhật báo lan nhanh, những tú nương nhận được tin tức cũng bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị đi tới kinh thành.
Ai lại muốn bỏ qua cơ hội để tú nương và thợ thủ công dương danh chứ?
Sự kiện trọng đại trước nay chưa từng có, không ai muốn bỏ lỡ. ...
Vô số người ngồi xe ngựa chạy về kinh thành.
Mà những tú nương trong kinh thành đã có người lục tục đưa quần áo đến Vân Dung Phường, đợi Vân Dung Phường bình phán.
Dung Chiêu đã sớm chọn xong một đại viện ở kinh thành, vị trí không tốt lắm, nhưng diện tích cực lớn, thậm chí phía sau còn có một mảnh đất trống, Dung Chiêu cũng đã mua lại, đang cho người xây dựng phòng ốc.
Xung quanh có rất nhiều biệt viện của người khác, đến lúc đó vừa vặn thuê lại cho các tú nương ở.
Lúc Vân Dung Phường ở trên báo công khai cuộc thi cũng đã đều chuyển đến đại viện này.
Ngày thứ hai sau khi công bố cuộc thi, Dung Chiêu cùng Quách Xuyên ăn cơm, Trương Tam ăn chực như thường.
Trong tay Quách Xuyên chính là nhật báo hôm nay, có nói đến thi đấu của tú nương, cũng nhắc đến phong quang của kinh thành song kiệt hôm qua...
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Dung Chiêu,"Dung thế tử, ta không nghĩ tới một cuộc thi lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy!"
Dung Chiêu cười hỏi ngược lại: "Không náo nhiệt sao?"
Quách Xuyên theo bản năng gật đầu: "Náo nhiệt." Chính là quá náo nhiệt!
Hắn nghi hoặc: "Chỉ chiêu mộ một ít tú nương, có cần thiết làm lớn vậy không?" Trương Trường Ngôn cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Dung Chiêu nhướng mày: "Đương nhiên là cần thiết, Quách huynh, huynh chỉ thấy chuyện này rúng động dân chúng bao nhiêu, lại không chú ý tới có bao nhiêu người đều đang nghị luận. Càng rúng động lại càng khiến người ta chú ý, cũng càng có thể giúp thanh danh Vân Dung Phường ta bay cao."
Quách Xuyên đột nhiên nghiêm mặt, như là nghĩ đến cái gì, hít sâu một hơi khí lạnh,"Động tĩnh và tiền tài đều là vì thanh danh Vân Dung Phường, chờ trận đấu kết thúc, Vân Dung Phường nhất định có thể dương danh thiên hạ, đến lúc đó hoàn toàn có thể kiếm lại số tiền này!"
Dung Chiêu gật đầu, rót rượu cho hắn: "Cái này gọi là hiệu ứng quảng cáo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-400.html.]
"Quảng cáo." Quách Xuyên thì thào hai chữ này: "Quảng cáo rộng rãi..."
Dung Chiêu: "Đúng, chuyện nổi danh thiên hạ là chuyện có thể được người đời ghi nhớ, thậm chí là truyền xướng."
Quách Xuyên hít một hơi, lần nữa nâng ly rượu lên, mời rượu Dung Chiêu: "Dung thế tử quả nhiên có đại tài, lại có thể nghĩ ra phương thức này, ta trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, quả nhiên nghe quân nói chuyện còn hơn đọc sách mười năm!"
Dung Chiêu cũng chạm ly với hắn, còn cười hỏi: "Ngươi cảm thấy Vân Dung Phường ta may quần áo cho các vị công tử như thế nào?"
"Đương nhiên rất đẹp, sau này nhất định có thể bán giá cao." Quách Xuyên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng,"Chẳng qua ta cũng có chút động tâm, rất muốn một bộ..."
Lời này kỳ thật rất lỗ mãng!
Lúc trước các công tử kinh thành đi Vân Dung Phường đưa vải, An Khánh Vương phủ còn lựa người để thu, chỉ thu một vài người sau đó liền không chịu thu nữa.
Hắn chỉ là một hoàng thương Giang Nam, làm sao có thể so sánh cùng thế gia công tử kinh thành?
Thế nhưng, Quách Xuyên là một thương nhân, da mặt dày, hắn vẫn nói ra, cùng lắm thì bị cự tuyệt.
Thế nhưng Dung Chiêu không chút chẩn chờ, cười nói: "Đương nhiên có thể, ta đây sẽ cho người làm cho Quách huynh một bộ, chẳng qua e là phải khiêm tốn mà làm, miễn cho Quách huynh bị đám công tử tức giận ghi hận." Trương Tam bên cạnh mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Quách Xuyên mở to hai mắt, không thể tin, lập tức kích động nói năng lộn xộn: "Dung thế tử! Ngươi đối với Quách mỗ thật sự là quá tốt, Quách mỗ thật sự là vô cùng cảm kích..."
Nói xong, hốc mắt hắn đều đỏ lên.
Đây là coi trọng và thưởng thức cỡ nào?
Trương Tam: "..."
Không biết vì sao, trong lòng hắn dựng lông mao.
Hắn đột nhiên có cảm giác Dung Chiêu hào phóng như vậy, Quách Xuyên sợ là gặp chuyện lớn!
"Đây chỉ là việc nhỏ, một bộ quần áo mà thôi, chờ Vân Dung Phường dương danh, quần áo tốt còn có nhiều." Dung Chiêu cười nói, tiếp tục rót rượu cho Quách Xuyên.
Quách Xuyên thu hồi kích động, gật đầu: "Đúng đúng."
Đến lúc đó hắn mặc quần áo Vân Dung Phường, cho dù là ở Giang Nam hay kinh thành đều có thể hung hăng nở mày nở mặt một phen!
Quách Xuyên nhìn Dung Chiêu, lại cảm thán: "Dung thế tử lấy danh nghĩa Vân Dung Phường tổ chức thi đấu quả thực thông minh, chi phí tổ chức thi đấu và tiền thưởng đều rất đáng giá."