Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:30:00
Lượt xem: 6
Bùi Quan Sơn trước nay khiêm tốn, nhưng nhìn quần áo trên người Dung Chiêu cũng có chút thèm thuồng, nhịn không được bổ sung một câu: "Chúng ta có thể trả thù lao."
Kỳ thật cũng là một hình thức mua bán quần áo khác.
Nhưng Dung Chiêu chỉ phe phẩy quạt, nhẹ nhàng cười: "Tất cả mọi người đều là huynh đệ, Vân Dung Phường của ta vốn là làm quần áo cho ta, nếu các vị muốn, chỉ cần đem vải vóc đưa qua, ta sẽ để Tú Nương giúp các ngươi làm một bộ, cần gì tiền nong?"
Mọi người: "... ?"
Tặng không? Hào phóng vậy sao?
Trương Tam cảm thấy không đúng.
Người mời khách cũng chỉ cam lòng mời hắn ăn hai bát mì như Dung Chiêu, làm sao có thể may không quần áo cho người khác?!
Đây căn bản không phải là tác phong của Dung Chiêu.
Khẳng định có biến!
Thậm chí tiểu tử này chỉ sợ lại muốn tính kế người ta.
Hắn ôm chặt áo choàng, quyết định tuyệt đối không được rơi vào cạm bẫy của Dung Chiêu.
Những người khác lại tin tưởng Vân Dung Phường chuyên làm quần áo cho Dung Chiêu, mà Dung Chiêu lúc này khẳng khái nguyện ý may quần áo miễn phí cho bọn họ, bắt đầu mồm năm miệng mười cảm tạ...
"Ai nha, vậy thật sự là quá tốt."
"Dung thế tử thật sảng khoái, hôm nay ta trở về sẽ cho người đưa vải vóc sang."
"Thế tử, áo choàng của ngươi ta cũng thích, đúng là rất đẹp."
"Thế tử khẳng khái, tới, uống chén trà, trà hôm nay ta mời."...
Mọi người đang mồm năm miệng mười cảm tạ.
Trương Tam lại tin chắc Dung Chiêu nhất định có mục đích khác, điên cuồng nhắc nhở chính mình không được rơi vào cạm bấy...
Mà Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn cũng đồng dạng cảm thấy có một tỉa không thích hợp, hai người liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được hồ nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-377.html.]
Dung Chiêu đây là muốn làm cái gì Dung Chiêu bưng chén trà lên uống, khóe miệng mang theo nụ cười.
Đám người này xem ra trong túi lại có tiền, thế mà đều muốn mời cô uống trà......
Mục đích của Dung Chiêu tất cả mọi người đều không biết, nhưng hình ảnh cô ngày đó mặc một bộ quần áo bất phàm đánh ngựa đi trên đường đã được lưu truyền rộng rãi, thậm chí còn có người viết thơ vẽ tranh ca ngợi phong thái của Dung Chiêu.
Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng vô nhị.
Trong lúc các nữ tử tụ tập cũng cẩn thận nghị luận...
"Hôm qua Dung thế tử mặc áo mới đi ngang qua, các ngươi có nhìn thấy không?"
"Không có, nhưng ta nghe nói rất tuấn tú."
"Tuấn tú? Lời này khiêm tốn quá rồi, không thể hiện hết được tư thái hôm qua của Dung thế tử!"
"Thật sao? Ngươi tận mắt nhìn thấy?"
"Ta hôm qua quả thật nhìn thấy, đâu chỉ là phong tư yểu điệu, quả thực là... tiên nhân hạ phàm, nếu... nếu đời này..."...
Cô gái kia đã đỏ mặt, dẫn tới những người khác nhao nhao trêu ghẹo.
Một nữ lang trong đó nói: "Chư vị đừng quên tổ mẫu của Dung thế tử đã nói muốn nạp thêm thiếp cho Dung thế tử..."
Lúc trước cũng bởi vì việc này mà rất nhiều nữ hài không coi trọng Dung Chiêu.
Cô nương vừa rồi còn đỏ mặt, lúc này gục đầu xuống: "Nếu là Dung thế tử... vậy thì không sao, cho dù làm thiếp cũng..."
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, người chung quanh lại càng ngày càng kinh ngạc.
Cái này phải đẹp đến trình độ nào mới có thể cảm thấy làm thiếp cho Dung Chiêu cũng không thành vấn đề?
Chẳng qua...
Ngẫm lại việc mà Dung Chiêu làm cho tới nay, có thể gả vào An Khánh Vương phủ, cho dù chỉ là một trong số các hậu viện của Dung thế tử, ngài ấy hẳn là cũng sẽ đối xử tử tế với mình đi?
Đang lúc mọi người tò mò, có người tiến vào bẩm báo: "Nghe nói hôm nay tứ đại thân vương cùng Dung thế tử hẹn gặp, tứ đại thân vương đã đi Phúc Lộc Hiên, Dung thế tử lát nữa sẽ đi dự tiệc..." Vì thế đám tiểu thư này đội mũ che mặt, ngồi xe ngựa đi tới con đường nhất định phải đi qua để đến Phúc Lộc Hiên, chờ gặp Dung Chiêu.