Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:24:43
Lượt xem: 6
Dung Chiêu: "..."
Người này da mặt càng ngày càng dày.
Cô không nói gì: "Ngươi không cần mặt mũi Trương gia nhà các ngươi nữa sao?"
Thở dài, cô tiếp tục đi về phía trước,"Vậy ngươi đi theo đi, uống ké nước trà trước."
Trương Trường Ngôn vội vàng đuổi theo.
Lúc này cửa nhã gian đã mở ra, Quan Mộng Sinh cất giọng chào hỏi: "Dung thế tử rốt cuộc tới rồi, mau vào đi, trong phòng ấm áp."
Dung Chiêu mang theo Trương Trường Ngôn đi vào.
Không cần biết đám nhị đại này hiện tại nghèo cỡ nào, bọn họ vẫn duy trì được cuộc sống cơ bản, sau khi vào mùa đông, các nhà cũng bắt đầu tặng lễ vật, thân phận càng cao, lễ vật nhận được lại càng nhiều, đám nhị đại gần đây trong túi dư dả đôi chút.
Trong phòng đang đốt than, vừa mới bước vào đã cảm nhận được hơi ấm ập tới.
Dung Chiêu cởi áo choàng, tiện tay đưa cho tiểu nhị phía sau.
Trương Trường Ngôn lại đưa tay nhận lấy trước, Dung Chiêu ngược lại cũng không để ý, hắn thích cầm thì cầm, dù sao Trương Tam cũng không đến mức lén lút cầm đồ của cô đi bán.
Trương Trường Ngôn cũng không biết mình vì sao muốn nhận lấy áo choàng của Dung Chiêu, nhưng đã cầm trên tay cũng không tiện bỏ xuống.
Hắn ảo não về hành vi của mình...
Chẳng lẽ vì muốn ăn chực bữa cơm mà ép bản thân thành chân chó của Dung Chiêu?
Sau khi Dung Chiêu cởi áo choàng, ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về quần áo cô, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh diễm.
Quần áo bên trong mỏng hơn, cho nên cũng càng thêm đẹp mắt.
Lúc khoác áo choàng, có thể nhìn thấy trường sam màu xanh nhạt bên trong dần đổi màu, lúc này cởi áo choàng, hoàn toàn lộ ra trường sam kia, cảm giác kinh diễm không gì che lấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-374.html.]
Bộ y phục biến sắc này khiến cả người Dung Chiêu trường thân như ngọc, tựa như xuân sắc trong mùa đông, lộ ra sinh cơ dạt dào. Dung Chiêu vóc dáng không cao, nhưng sống lưng thẳng tắp, vai lưng đơn bạc, y phục tôn lên dáng người cực kỳ thon dài, màu sắc mang đến cảm giác khoác lên người xuân thủy cùng phong quang.
Cô nhấc chân đi về phía ghế dựa trong phòng, vạt áo màu xanh tung bay giống như đạp nước xuân mà đến, tạo nên gợn sóng, eo thon rộng buộc, hai miếng ngọc bội bên hông khẽ nhúc nhích, âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Bên cửa sổ, Bùi Thừa Quyết kéo qua một cái ghế, vươn tay về phía Dung Chiêu, nhẹ nhàng cười nói: "A Chiêu, ngồi đi."
Dung Chiêu cười đi qua, ống tay áo nhấc lên, ngồi bên cạnh Bùi Thừa Quyết.
Vị trí này vốn không có ai, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn có địa vị đặc thù, không ai ngồi cạnh bọn họ, cũng chỉ có Bùi nhị công tử chủ động mời Dung Chiêu ngồi ở chỗ này.
Trương Trường Ngôn ôm áo choàng, cũng kéo ghế ngồi bên cạnh Dung Chiêu.
Bùi Quan Sơn lấy lại tinh thần, đi tới tự mình rót trà cho Dung Chiêu, giọng nói khàn khàn: "Dung thế tử, sao hôm nay ngươi ăn mặc đẹp như vậy?"
Thái độ hắn luôn lạnh lùng, nhưng cũng thẳng thắn.
Dung Chiêu nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Ta lúc nào chẳng mặc đẹp, trong phủ may quần áo mới, đương nhiên là phải mặc rồi."
Bùi Thừa Quyết nhẹ nhàng mở miệng: "Đúng là rất đẹp."
Hắn lại khôi phục cảm giác lười biếng, chỉ nhìn Dung Chiêu, không ai để ý hành động này, bởi vì những người khác cũng đều nhìn cô như vậy.
Dung Chiêu nói sang chuyện khác, cố ý kinh ngạc lên tiếng: "Hôm nay gió tuyết lớn như vậy, các ngươi sao lại có lòng dạ nhàn nhã ở chỗ này uống trà?"
Quan Mộng Sinh: "Còn không phải vì gặp Cẩn vương mới hồi kinh sao?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn quần áo của Dung Chiêu, nghĩ thầm: Có nên hỏi mượn người trong phủ Dung thế tử làm cho mình một bộ hay không nhỉ?
Thật sự là rất đẹp.
Dung Chiêu kinh ngạc: "Vậy các ngươi có thấy không?"
"Vừa rồi chính là xa giá của Cẩn vương." Bùi Thừa Quyết nhướng mày,"A Chiêu cùng hắn đi ngang qua, có thấy Cẩn vương trông như thế nào Dung Chiêu lắc đầu: "Không thấy." Quan Mộng Sinh đột nhiên ghé sát lại, hạ giọng: "Nghe nói Cẩn vương và tiên thái tử có tám phần giống nhau."