Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 355

Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:33:34
Lượt xem: 7

"Để ta xem có tin tức gì lớn..."

"Trời ạ... Yến Vân có tuyết lớn, cuộc sống phía bắc khó khăn quá."

"Ha ha ha, ngươi xem, tên xui xẻo này nửa đêm thức dậy, vậy mà..."...

Trong một ngõ nhỏ.

Tiểu nha đầu kiếng chân chờ đợi, trông mong đứng ở cửa.

Phụ nhân trong nhà đang may áo mùa đông, bất đắc dĩ cười nói: "Mau vào đi, đừng để bị cảm."

Tiểu nha đầu cũng không quay đầu lại: "Con không lạnh, con chờ A Gia."

Phụ nhân lắc đầu cũng không nói gì nữa.

Năm nay cuộc sống trong nhà dễ chịu, tiểu nha đầu mặc dày ăn no, ngược lại cũng không sợ chút gió lạnh này.

A Gia đã trở lại...

Rất nhanh, trong phòng náo nhiệt hẳn lên.

Mẹ chồng đun nước, người một nhà ngồi trên giường sưởi, nghe trụ cột trong nhà đọc báo cho bọn họ, vừa nghe vừa bàn luận nội dung trên báo, vui vẻ hòa thuận.

Tiểu nha đầu vui vẻ nhất, quấn quít A Gia muốn nghe chuyện xưa, bảo hắn nhanh chóng đọc.

A Gia trêu chọc tiểu nha đầu, cố ý không chịu đọc, tiểu nha đầu tức giận kêu lên.

Phụ nhân gãi đầu, nhẹ nhàng cười.

Ngày mai đem áo mùa đông giao cho Đoàn Đoàn, tuy rằng kiếm được không nhiều lắm, nhưng dù sao so với ở nhà không có việc gì làm vẫn tốt hơn.

Mùa đông năm ngoái tiền bạc không đủ, quần áo không đủ mặc, ăn uống cũng không đủ no, cô mỗi ngày đều không ngừng sờ sờ tiểu nha đầu, Sợ con bé không chịu nổi mùa đông buốt giá, cuối cùng lạnh đi như đứa bé trước.

Hiên tại cuộc sống thoải mái, nếu có thể vĩnh viễn tiếp tục như thế này thì thật tốt biết bao...

Phụ nhân ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng triều Đại Nhạn thái bình, hy vọng Hoàng thượng vạn tuế, cũng hy vọng An Khánh Vương thế tử khỏe mạnh trường thọ, bình an thuận lợi.

Trên một con phố khác.

Mộc tiểu tử bán báo xong, trong túi cất đồ ăn vặt, dắt đệ đệ muội muội về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-355.html.]

"Ca ca ca, cho muội ăn một miếng đi."

"Về nhà rồi ăn."

"Lát nữa phải đi tòa soạn ăn cơm, hiện tại ăn trước một miếng, ăn một miếng!"

"Không được!"

"Ca cal"...

Mộc tiểu tử rốt cuộc không nhịn được, đem đồ trong n.g.ự.c móc ra cho bọn chúng.

Tiết kiệm được chút tiền bạc, lại có tòa soạn báo, ngược lại không lo lắng nuôi không nổi đệ đệ muội muội, ngày thường tốn chút bạc mua đồ vặt, ngược lại cũng không khó khăn. ...

Hoàng cung.

Vĩnh Minh Đế cũng đang đọc báo.

Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải xem, ngoại trừ xem nhật báo, còn phải xem động hướng gần nhất của kinh thành, tấu chương của phủ doãn kinh thành và tấu chương của Dung Chiêu.

Dung Chiêu coi như thức thời, mỗi kỳ nhật báo sau khi công bố đều sẽ dâng một phần tấu chương.

Vĩnh Minh Đế mỗi lần đều chăm chú xem, tấu chương của Dung Chiêu có đôi khi sẽ mang theo bảng số liệu, rất đơn giản dễ hiểu, tấu chương của cô chưa bao giờ dài, nhưng nội dung gì cũng có.

Chỉ là hôm nay bất đồng...

Dung Chiêu nói ba vị hoàng tử hy vọng Nhật Báo Kinh Thành giống Phúc Lộc Hiên, mở khắp cả triều Đại Nhạn.

Dung Chiêu cũng nói việc này rất dễ, hiện tại nội dung Nhật Báo Kinh Thành được khắc trên ván gỗ, sau đó mang đi in, nếu sau này muốn phát hành toàn bộ triều Đại Nhạn, trực tiếp khắc nhiều ván gỗ, đem ván gỗ kinh thành đã dùng xong đưa đến châu khác in lại.

Chỉ cần tuyển thêm thợ thủ công và công nhân in ấn, đồng thời xây dựng tòa soạn ở mỗi phủ thành là được.

Công tác đơn giản là có thể lập tức đem tòa soạn báo mở khắp triều Về phần trình tự mở, có thể tham khảo vị trí chỉ nhánh của Phúc Lộc Hiên, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, còn có thể giám thị lẫn nhau.

Nội dung giống hệt Nhật Báo Kinh Thành, không tồn tại nội dung khác được thêm vào.

Dung Chiêu vẫn chu đáo như trước.

Nhưng tờ báo này chung quy vẫn là việc làm ăn của ba vị hoàng tử, Sau này mở rộng ra toàn bộ triều Đại Nhạn...

Vĩnh Minh Đế đột nhiên hỏi: "Ba vị hoàng tử gần đây thế nào?"

Trong ngự thư phòng có một giọng nói vang lên: "Tranh chấp không ngớt, tâm tình không tệ..."

Loading...