Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-11-01 07:42:54
Lượt xem: 3
Nhu cầu sẽ thúc đẩy tiêu dùng, sẽ tạo ra nhiều việc làm và nhu cầu làm việc hơn.
Đây là một vòng tuần hoàn rất tốt, mà vòng tuần hoàn này một khi mở ra, Đoàn Đoàn liền trở nên cực kỳ quan trọng, không chỉ là đối với dân chúng trong kinh thành mà còn bao gồm nông dân ở nông thôn.
Tin tức truyền đến nông thôn.
Thôn Lĩnh sôi nổi bàn tán.
Bởi vì củ cải bán được giá tốt, giá rau xanh, trứng gà cũng rất ổn định, thường xuyên còn có thể nhận chút công việc thủ công, nông dân lúc nông nhàn còn có thể đi Đoàn Đoàn làm việc vặt.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của người dân thôn Lĩnh dễ chịu hơn rất nhiều.
Thậm chí có một số nhà đã đặt mua những món đồ giá rẻ từ Đoàn Đoàn, trong nhà rất nhiều người còn có sọt và giày rơm mà Đoàn Đoàn muốn mua.
Hiện tại ngươi nói... Đoàn Đoàn sắp đóng cửa?
"Không được! Đoàn Đoàn làm ăn tốt như vậy tại sao phải đóng cửa?"
"Những quan lại kia thật sự là hồ đồ."
"Câm miệng, không được nói bậy."
"Ta nói thật mà, dưới chân thiên tử, ta còn không tin Đoàn Đoàn tốt như vậy lại không thể tồn tại!"
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi muốn làm gì?"...
Dân chúng nghị luận, quan to hiển quý có lẽ biết, có lẽ không biết.
Nhưng bọn họ cũng không quá để ý.
Dù sao những tiếng nghị luận kia không tổn hại đến căn cơ của bọn họ.
Nhưng vào ngày thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-222.html.]
Trên triều có Ngự sử buộc tội An Khánh Vương, Du thân vương, Vinh thân vương, Thiếu khanh Đại Lý Tự không biết dạy con.
Khiến An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, Du thân vương thế tử Bùi Quan Sơn, Vinh thân vương đích thứ tử Bùi Thừa Quyết, nhỉ tử thiếu khanh Đại Lý Tự Quan Mộng Sinh cùng tất cả cổ đông của kế hoạch Đoàn Đoàn làm ra chuyện kinh doanh mất mặt, hoàn toàn không có phong phạm thế gia đại tộc.
Trong khoảnh khắc Ngự Sử đi ra kia, trong lòng mọi người cùng một ý niệm...
Tới rồi.
Khóe miệng Trương thừa tướng nhếch lên, hơi cụp mắt, che khuất niềm vui sướng khi người gặp họa.
Có người buộc tội, cũng có người cãi lại, trên triều một mảnh hỗn loạn.
Nhưng nhiều nhất vẫn là không ủng hộ, dù sao rất nhiều quan viên từ bỏ tranh luận cho nhi tử, bọn họ cũng không tán thành Đoàn Đoàn.
Vĩnh Minh Đế cũng không xử lý ngay.
Nhưng tất cả đại thần đều hiểu phải cho hoàng đế thời gian tìm hiểu tình huống, suy nghĩ phương thức xử lý.
Bọn họ đều cho rằng kết quả xử lý ngày hôm sau là có, cho nên ngày hôm đó tan triều trở về chia làm hai nhóm người.
Một nhóm người có vãn bối không tham dự, hả hê khi người gặp họa xem kịch hay, một nhóm là phẫn nộ đến cực điểm, lôi nhi tử ra mắng một trận, thuận tiện nghĩ biện pháp xử lý.
Nhưng không đợi bọn họ nghĩ ra biện pháp, buổi trưa, hoàng đế cấp bách gọi một ít đại thần vào cung, thoạt nhìn tựa hồ có việc gấp.
Đây là Vĩnh Minh Đế sau khi hỏi thăm rõ ràng, vô cùng tức giận, cho nên khẩn cấp muốn xử lý những tiểu bối làm xằng làm bậy kia?
"Cuộc họp gấp" được sắp xếp trong Ngự Hoa Viên, hoàng đế đã đến trước ngồi chờ bọn họ.
Chờ bọn họ vừa đến, hành lễ xong liền được ban chỗ ngồi.
Trước mặt Vĩnh Minh Đế đặt ba tấu chương, bọn họ không biết là cái gì, cũng không dám nhìn nhiều, tất cả đều cúi đầu, vẻ mặt trầm ổn.
Vĩnh Minh Đế cũng không mở miệng đã nói xử phạt, chỉ hỏi: "Những tiểu bối kia cùng Đoàn Đoàn gì đó, các ngươi thấy thế nào?"
Làm Hoàng đế nhiều năm, quyền uy rất lớn, lời nói của hắn mang theo áp bách, lại làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ.