Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-10-31 09:01:00
Lượt xem: 14
Một mảng lớn lưu ly tạo thành cảnh quan độc đáo, thật sự là làm cho người ta rung động.
Giá lưu ly của triều Đại Nhạn không khoa trương như mấy tiền triều trước đó, nhưng cũng là sản phẩm có giá trị cao.
Một chai lưu ly cũng đáng giá không ít bạc.
Nhưng ở chỗ này bọn họ nhìn thấy cái gì?
Bọn họ thấy lưu ly được điêu khắc thành cây a!
Phía trước còn có... đó là gì? Đó là... phòng lưu ly?!
Trong đầu Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn đồng thời sinh ra một ý niệm: Bọn họ nhất định đang nằm mơ.
Lúc này, thanh âm bồi bàn mang theo nụ cười: "Phúc Lộc Trang này như mộng như ảo, cho nên liền xưng là Lưu Ly Mộng Cảnh, trước mắt chỉ có tiền viện xây xong, một số vườn còn đang xây dựng, hơn mười vị nghệ nhân trong phủ chuyên tâm điêu khắc, đợi đến khi chân chính bắt đầu tổ chức yến tiệc sẽ có thêm nhiều chế phẩm lưu ly."
Trương Nhị, Trương Tam: "Chậc..."
Bọn họ phát ra tiếng hít thở thật sâu.
Thật sự là quá ngang ngược.
Hai người tự xưng là công tử nhà thừa tướng, lớn lên trong quần là áo lụa, cực kỳ có kiến thức, căn bản không cảm thấy Phúc Lộc Trang còn có thể xây dựng đặc sắc đến đâu, nhưng giờ phút này bọn họ phải thừa nhận... bọn họ thật sự là rất không có kiến thức!
Bồi bàn thấy bọn họ kinh ngạc cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, bảo bọn họ đi theo bên cạnh, hai người vội vàng đuổi theo, cước bộ hơi lảo đảo.
Bồi bàn tiếp tục giới thiệu: "Đây chỉ là cảnh tượng ban ngày, ban ngày lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời, các nghệ nhân trồng rất nhiều cây cối ở đây, cũng che khuất ánh sáng của lưu ly một chút."
Hai người theo bản năng gật đầu, ánh mắt dính chặt vào số lưu ly kia, không dời được tầm mắt.
Trương Tam thậm chí còn nghĩ...
Nếu không lén đục một khối đem đi bán, nhất định có thể bán được không ít tiền. tốn bao nhiêu tiền? Ngẫm lại con số kia, liền cảm thấy cảnh đẹp này hoàn toàn là dùng tiền đập ra!
Lưu ly khắp vườn chính là hoàng kim đầy đất.
Bồi bàn còn đang tiếp tục giới thiệu: "Ban đêm còn lộng lẫy hơn nữa, bên trong lưu ly đều có tim đèn, đến hoàng hôn, chúng ta sẽ thắp sáng tất cả tim đèn, làm cho toàn bộ [Lưu Ly Mộng Cảnh] sáng rực tựa như thế giới trong mộng."
Trương Nhị nuốt một ngụm nước miếng.
Trương Tam thì thào: "Còn chưa thấy cảnh tượng đó đã cảm thấy cực đẹp rồi..."
Bồi bàn dẫn hai người đi không xa, lại đi tới một cái hồ bên cạnh, trên hồ có một cây cầu nhỏ, thoạt nhìn có chút tỉnh xảo, hai người đi theo đến gần.
Nhưng mà đi tới bên cầu, đồng tử hai người co rụt lại, mở to mắt.
Đây là cầu sao?!
Hai đầu cầu đều là đá, nhưng ở giữa khảm một khối lưu ly rất lớn, lưu ly cũng không phải hoàn toàn trong suốt, nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy nước phía dưới, từ góc độ của bọn họ thậm chí còn cảm thấy khối lưu ly kia trống rỗng!
Bồi bàn mỉm cười: "Mời nhị vị công tử cùng ta lên cầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-192.html.]
Trương Nhị, Trương Tam: "!!I"
Bồi bàn nói xong, đại khái biết bọn họ không dám đi liền đi lên trước, hắn đến vị trí lưu ly thì dừng lại, xoay người mỉm cười với bọn họ: "Mời lên cầu."
Trương Tam theo bản năng lắc đầu.
Hắn luôn cảm thấy động tác mời lên cầu này tựa hồ là muốn nói... Mời lên đường!
Trương Nhị cũng không dám, thậm chí còn lui về phía sau một bước.
Bồi bàn đi lên trước, mỉm cười khích lệ bọn họ: "Mời lên cầu, thực sự không có nguy hiểm, chúng ta đã thử qua nhiều lần, tuyệt đối không có nguy hiểm."
Bồi bàn dường như đã quen nghi ngờ của khách nhân, nhiều lần cam đoan.
Hai người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua, chần chờ thật lâu.
Bồi bàn đi tới khuyến khích bọn họ. trước còn ổn, chân hai người mặc dù có chút mềm nhũn nhưng vẫn dám đi lên.
Nhưng mà chờ sau khi hai người tới gần bồi bàn, làm thế nào cũng không dám bước tiếp.
Bồi bàn mỉm cười vươn tay: "Ta nắm tay khách nhân, đừng sợ."
Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, hít thở thật sâu, nghĩ thầm nếu như hiện tại rời đi thật sự có chút mất mặt, Phúc Lộc Trang này dù sao cũng có một phần của hắn.
Nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc cắn răng, giữ c.h.ặ.t t.a.y người hầu, đi đến khu vực có khối lưu ly trong suốt kia.
Một chân bước lên, chân kia liền mềm nhũn, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy chính mình "lơ lửng" ở mặt nước, trực tiếp hai chân mềm nhũn ngã xuống.
"A..." Trương Tam thét chói tai.
"A..." Trương Nhị cũng liều mạng thét theo.
Trương Tam cho rằng mình sẽ rơi xuống nước, không ngờ lại đập vào lưu ly, quả thật vẫn chưa rơi vào trong nước, hắn nhe răng trợn mắt.
Trương Trường Hành thấy vậy, rốt cục xác định thứ này có thể đứng.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, ghét bỏ nói: "Lão Tam đừng kêu nữa, đệ không sao, đừng ở bên ngoài làm mất mặt Trương gia, mau đứng lên."
Trương Trường Ngôn cũng phát hiện mình không ngã xuống, dưới sự dìu đỡ của bồi bàn đứng lên, được bồi bàn nắm tay, vài bước liền đi qua, chờ chân giẫm lên cầu đá, hắn rốt cục mới thở dài một hơi, tim vẫn đập thình thịch, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.
Miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Nhị: "Nhị ca nói ta nhát gan, có bản lĩnh thì huynh đi a."
Trương Nhị: "..."
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng: "Đi thì đi."
Nói xong, hắn cẩn thận từng li từng tí bước lên khu vực lưu ly, như là sợ giẫm hỏng, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận, tay chân đều có chút không biết đặt như thế nào.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn mạnh miệng: "Thấy không? Ta không sợ."
Trương Tam cũng không bị hắn lừa gạt, mặt không chút thay đổi nói: "A, vậy chân của huynh đừng run nữa."
Trương Nhị: "..." sau tai nạn, quay đầu lại nhìn cây cầu kia vẫn vững vàng đứng ở đó, mà bên kia cầu, những người hầu khác đang dẫn một vài khách nhân đi tham quan. Đám người này có nam có nữ, có già có trẻ, đồng loạt phát ra tiếng kinh hô ngỡ ngàng. Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Có gì đâu mà la to thế." Bồi bàn khẽ mỉm cười: "Tam công tử, có thể buông tay ta ra không?" Trương Trường Ngôn: "..." Hắn lập tức lúng túng buông tay.